Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 384: Lần này hắn là thật không nghĩ hố cha (length: 7680)

Việc làm tiệc thăng chức đã trở thành nỗi ám ảnh của lão cha.
Cái trò này có gì hay mà bày vẽ, hao tâm tổn sức đã đành, còn bị người ta ngấm ngầm ghen ghét, tốn công vô ích!
Nhạc Thiên Nam đã bắt đầu gọi điện thoại, cuộc gọi đầu tiên của hắn là cho lão bà Chu Thanh.
Nghe tin con trai được thăng chức lên phó phòng, Chu Thanh không hề vui mừng như mong đợi, nàng im lặng một hồi lâu ở đầu dây bên kia rồi mới nói: "Ông xã, ông nói xem có phải con trai mình làm chuyện gì nguy hiểm lắm không, nếu không sao nó mới có ba tháng đã lên được phó phòng."
"Con trai còn trẻ, lập công là chuyện nên làm, bà đừng có lo lắng cho cái thằng nhóc đó." Nhạc Thiên Nam coi thường nói.
Chu Thanh thẳng thắn nói: "Ông có dùng não không vậy, không dùng chắc sắp rỉ hết rồi, lão Tô trong cơ quan bò lết nửa đời người cũng chỉ được chức phó phòng, con mình dựa vào đâu mà mới ba tháng đã thăng chức?"
"Làm bên trị an thì gặp nguy hiểm cũng là bình thường mà, con trai lớn rồi, nó tự biết phải trái." Nhạc Thiên Nam biết lão bà mình đang lo cho cái thằng nhóc Nhạc Đông, nhưng hắn thì lại thấy rất thoải mái.
Nhạc Thiên Nam hiểu tính Nhạc Đông, bình thường trông có vẻ không quan tâm đến chuyện gì, nhưng một khi cái thằng nhóc này đã quyết định chuyện gì rồi thì không ai có thể thay đổi được ý nó, dù là cha mẹ.
Chu Thanh bất mãn nói ở đầu dây bên kia: "Tôi không quan tâm, con trai là do tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, tôi không cần biết lập công hay rạng danh tổ tông gì hết, tôi chỉ mong nó bình an là được."
Nhạc Thiên Nam vốn đang hăng hái chuẩn bị mở tiệc mừng mấy ngày, câu nói này của Chu Thanh đã dập tắt nhiệt tình của hắn ngay lập tức, hắn bất đắc dĩ thở dài, nói với Chu Thanh: "Con lớn rồi thì không còn là của mẹ nữa, sớm muộn gì chúng ta cũng già đi, chuyện của bọn trẻ cứ để nó tự lo."
Chu Thanh cũng im lặng, rồi vội vàng cúp máy.
Nhạc Thiên Nam nhìn Nhạc Đông bên cạnh, tức giận nói: "Con xem mẹ con kìa, lo lắng vớ vẩn, đàn ông Nhạc gia nhà mình ai mà chẳng là hảo hán đỉnh thiên lập địa."
Nhạc Đông vô thức lắc đầu, Nhạc Thiên Nam thấy vậy liền nói: "Thằng nhóc, con lắc đầu là ý gì?"
"Không có, không có, con là đang đồng ý với lời của lão ba đó ạ!"
"Ta thấy rõ ràng là con đang bảo ta sợ mẹ con đấy!"
"Ách, lão ba thân yêu, là tự ba nói đó nha!"
Nhạc Thiên Nam đột nhiên cảm thấy càng giải thích càng bất lực, hắn bỏ cuộc không giãy giụa nữa, rồi nói: "Con còn trẻ nên không hiểu, đó gọi là tôn trọng, hiểu chưa?"
"Vâng, đó gọi là tôn trọng!" Nhạc Đông lập tức gật đầu.
"Được rồi, nói với con cũng như không, hết giờ rồi, ta về nhà chuẩn bị cho con chút đồ ăn ngon, con gọi thằng Ngô Đảm qua, kêu nó làm mấy con cá mè mang đến."
Nhạc Đông: "Tối nay con có hẹn đi ăn với đồng nghiệp."
"Gọi đến nhà ăn, ta tự xuống bếp làm cho các con mấy món ngon."
Nhạc Đông nghĩ ngợi, lâu rồi chưa được ăn đồ lão cha làm, quay đi quay lại công việc bù đầu, rồi lại sắp đi công tác, đúng là phải về nhà ăn một bữa cho tử tế mới được.
"Cảm ơn lão ba thân yêu." Nói xong, Nhạc Đông trực tiếp chuyển khoản cho Nhạc Thiên Nam một vạn tệ qua điện thoại.
"Úi chà, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hả, thằng nhóc con, mày vậy mà chủ động đưa tiền đây biếu ta, được, tiền này ta không dám nhận đâu, ta sợ mày lừa ta đấy."
Nhạc Đông: "..."
Lần này hắn thật sự không có ý định lừa cha, chỉ đơn thuần muốn bỏ vào quỹ riêng của mình mà thôi.
Nhạc Thiên Nam không hề do dự mà chuyển tiền trả lại ngay, Nhạc Đông mặt đầy bất đắc dĩ.
Nhạc Thiên Nam đắc ý nói: "Thằng nhóc, ta còn lạ gì cái tính của mày, mày tưởng ta còn bị mày lừa chắc, cái chiêu này hồi mày học lớp 12 đã giở ra rồi."
Nhạc Đông cẩn thận ngẫm lại, đúng là năm đó khi học lớp 12, mình từng lừa lão ba Nhạc Thiên Nam một vố, cũng không phải lừa cái gì lớn, mà là lấy hết 100 tệ tiền tiêu vặt đưa cho hắn, sau đó đến nói với lão mụ rằng lão cha mình đánh bạc thua sạch, đến cả 100 tệ trên người mình cũng bị lấy mất.
Đồng chí Nhạc Thiên Nam để chứng minh sự trong sạch của mình, đã rút ngay 10 vạn tệ tiền riêng ra tại chỗ! ! !
Kết quả thì có thể đoán được, nữ sĩ Chu Thanh vung tay lên, tịch thu!
Để thưởng cho Nhạc Đông, nữ sĩ Chu thưởng cho đồng chí Nhạc Đông 1000 tệ!
100 đổi thành 1000, Nhạc Đông chỉ lấy 100 tệ ra ngoài chơi một vòng, đổi lại gấp mười lần lợi nhuận, quá hời.
Thảm nhất là Nhạc Thiên Nam, 10 vạn vừa lấy ra đã bị thu về nhà, tiền riêng tích cóp vụng trộm mấy năm bị vét sạch không nói, mà khoảng thời gian sau đó còn phải chịu sự than vãn thê thảm nữa.
Chiêu này của Nhạc Đông, đã khiến cho đồng chí Nhạc Thiên Nam bị ám ảnh tâm lý.
Hắn liếc Nhạc Đông một cái, thằng nhóc này, lần này ra tay ác độc luôn, đưa hẳn 1 vạn, chẳng lẽ nó biết mình những năm này lén lút tích cóp mấy chục vạn?
Nhạc Thiên Nam càng nghĩ càng thấy có khả năng, không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ, Nhạc Thiên Nam càng nghĩ càng thấy trong lòng khó có thể yên ổn.
Hắn tiến đến trước mặt Nhạc Đông nói: "Thằng nhóc con, có phải mày biết cái gì rồi không?"
Nhạc Đông: "..."
Lão cha đây đang não bổ cái gì thế này?
Thấy Nhạc Đông không lên tiếng, Nhạc Thiên Nam thở dài, quả nhiên là thế!
Thằng nhóc này không biết bằng cách nào lại biết mình tích cóp tiền rồi! ! !
"Được rồi được rồi, ta cũng phục, chắc kiếp trước ta nợ con, tới tới tới, ta có lén lút tích cóp 30 vạn, vốn định đợi con kết hôn rồi sẽ đưa cho con và Uyển Nhi một phong bao lớn, cầm lấy đi!"
Nhạc Đông: "! ! !"
Mình thật sự không hề có ý định lừa cha mà!
Lão cha một phen não bổ, trực tiếp phơi bày hết sạch số tiền riêng mình góp nhặt mấy năm qua.
Nhạc Đông suy nghĩ một hồi, thôi thì thôi, mình dù sao cũng là người có ba bốn triệu rồi, lại còn đi moi tiền riêng của lão cha thì có hơi ngại.
Hắn quả quyết xua tay, nói: "Cha con mình nói chuyện tiền bạc thì tổn thương tình cảm lắm, thu về đi, yên tâm, chuyện này thì chỉ có trời biết đất biết cha biết con biết thôi, con tuyệt đối không nói với mẹ đâu."
Vẻ mặt của Nhạc Thiên Nam hoàn toàn sụp đổ.
"Ta biết ngay mà, không thể gạt được con."
Nhạc Thiên Nam thở dài, nói với Nhạc Đông: "Nhưng mà, cái này vẫn là phải muộn chút nữa mới đưa cho con được, không phải ta không muốn cho, mà là ông nội dặn ta, nhất định phải qua tiết quỷ năm nay mới được cho con, con chịu khó chờ nhé."
Cái gì? ? ?
Nhạc Đông thật sự không ngờ, mình chưa hề nói gì mà lão cha lại tự não bổ ra hết cả, mấu chốt là, trên người lão cha đúng là có giấu đồ thật.
Điểm này thì hắn thật sự không nghĩ tới, hắn chỉ định cho đồng chí Nhạc Thiên Nam một vạn tệ thôi mà, có lẽ là lão cha bị mình lừa đến ám ảnh nên mới vậy, xem ra có vẻ là phản ứng thái quá rồi.
Có lẽ đúng là vậy!
Nhạc Đông tò mò hỏi: "Thật sự có bí mật sao?"
Nhạc Thiên Nam: "..."
"Con không biết à?"
"Con thật sự không biết, con chỉ là muốn đưa cho cha tiền để bù vào khoản mua đồ ăn bị thâm hụt thôi."
"Phụt!" Nhạc Thiên Nam vừa định uống nước, liền bị sặc, ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt.
"Sao con không nói sớm?"
"Con muốn nói mà, nhưng cha có cho con cơ hội đâu."
"Thôi, không sao, lần sau đừng có hay lừa cha nữa."
"Lão ba, nói đi mà, rốt cuộc là cái gì!"
Nhạc Thiên Nam: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận