Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 7: Không thể nào là nơi này! (length: 8273)

Thấy thế, Lâm Chấn Quốc có chút hiếu kỳ hỏi: "Lần này không cần hạc giấy cùng cắt may người giấy sao?"
Nhạc Đông khẽ gật đầu.
Lần trước hắn là tùy cơ ứng biến, lần này hắn đã có chuẩn bị từ trước.
Dùng hạc giấy cùng cắt giấy người tuy có thể được, nhưng so với việc dùng thủ pháp đặc biệt đâm ra con rối thì tốn sức hơn nhiều.
"Lâm sở, Hướng đội, ta cần một ít tóc của người chết."
Lâm Chấn Quốc nhìn Hướng Chiến, Hướng Chiến khẽ gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho bộ phận kỹ thuật trong đội.
Rất nhanh đã có một nữ trị an viên trẻ tuổi mang đến một túi đựng vật chứng, trong túi đựng vài sợi tóc của người chết Vương Phúc Sinh.
Nữ trị an viên mặc đồng phục, dáng người cao gầy, mái tóc ngắn thoải mái vô cùng mạnh mẽ.
"Hướng đội, thứ anh cần đây."
Hướng Chiến nhận lấy. "Cảm ơn cô, Tiểu Trần."
Nữ trị an viên đưa túi cho Hướng Chiến xong, vô thức nhìn Nhạc Đông một cái, trong mắt mang theo chút hiếu kỳ.
"Hướng đội, đây là người mới đến trong đội sao?"
"À... Đây là chuyên gia đến hỗ trợ phá án của tổ chuyên án chúng ta."
Chuyên gia trẻ vậy sao? Nữ trị an viên nghi hoặc bước ra khỏi văn phòng.
Lâm Chấn Quốc thấy thế cười nói: "Đó là con gái của người kia."
Hướng đội có chút đau đầu gật đầu, "Đúng vậy, đừng bàn chuyện này nữa."
Nói xong, hắn đưa túi vật chứng cho Nhạc Đông, tiện tay đưa thêm một đôi găng tay y tế.
Nhạc Đông nhận lấy, dẫn đầu đi ra phòng làm việc của tổ trọng án.
Hắn mang găng tay rồi lấy tóc của Vương Phúc Sinh ra, đặt lên trên con rối giấy.
Sau đó, hắn lại lấy từ trong túi ra một cây bút lông, tập trung tinh thần, nhanh chóng vẽ lên đôi mắt trên mặt con rối.
Hướng Chiến đi sau lưng, nhỏ giọng hỏi Lâm Chấn Quốc: "Như vậy có được không?"
Mời Nhạc Đông đến hỗ trợ phá án, Hướng Chiến cũng có chút mạo hiểm.
Nếu Nhạc Đông giúp phá được án thì mọi chuyện dễ nói, còn không phá được lại bị người có tâm đồn ra ngoài thì hắn sẽ bị khiển trách nặng nề.
Không những bị khiển trách mà danh tiếng của hắn cũng sẽ bị tổn hại.
Hãy nghĩ xem, một đội trưởng đội trọng án, không phá được án lại đi nhờ đến thầy cúng thì… Lâm Chấn Quốc ra hiệu cho Hướng Chiến yên tâm đừng nóng vội, lên tiếng:
"Có được không? Giờ ngoài tin Nhạc Đông ra chúng ta chẳng có đầu mối nào khác, dù sao thì thử cũng có mất gì đâu?"
Nghe Lâm Chấn Quốc nói vậy, Hướng Chiến chuyển ánh mắt sang Nhạc Đông, mong chờ hắn mang lại bất ngờ.
Sau khi vẽ rồng điểm mắt cho con rối giấy xong, trên mặt Nhạc Đông lộ ra vẻ ngưng trọng.
Hắn nhanh chóng kết ấn.
Sắc mặt cũng theo đó trở nên tái nhợt.
Một trong những điều cấm kỵ của người làm hàng mã là không được tùy tiện vẽ rồng điểm mắt cho con rối giấy.
Việc vẽ mắt tùy tiện sẽ khiến thứ dơ bẩn bám vào nó.
Truy Hồn tìm phách, trên cơ bản mà nói là dùng nguyên lý này.
Rất nhanh, con rối giấy tự bốc cháy trong nháy mắt.
Chỉ trong chớp mắt, con rối đó cùng với tóc đã hóa thành tro tàn.
Nhạc Đông thở phào một hơi, lấy ra từ trong túi một chiếc la bàn, nhìn kim chỉ hướng.
"Đi!"
Lâm Chấn Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng, tự mình lái xe, Nhạc Đông ngồi ở ghế phụ lái, Hướng Chiến ngồi ở hàng sau.
Chiếc xe lao nhanh, len lỏi qua những con đường tắt.
Sau khi đi vài hướng, xe tiến vào một ngôi làng.
Rẽ một cái là đã dừng lại trước một sân nhà.
Sân nhỏ này khá rộng, trên tường rào có một vòng tròn màu đỏ lớn, bên trong viết một chữ 'đoán'.
Trong sân, là một tòa nhà ở ba tầng.
Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà này có vẻ đã được xây dựng từ khá lâu.
Nhạc Đông cất la bàn vào túi, ngẩng đầu khẳng định nói: "Chính là nơi này..."
Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến bước xuống xe, nhìn sân trước mặt thì đầu đầy vạch đen.
Bởi vì nơi này không phải chỗ nào khác.
Mà là nhà của Vương Phúc Sinh!
Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến liếc nhau, trong mắt đều hiện lên sự thất vọng.
Lúc nãy thấy Nhạc Đông làm một hồi, hai người còn tưởng hắn có thể giúp tổ chuyên án tìm ra hiện trường gây án đầu tiên, kết quả—Thất vọng.
Lâm Chấn Quốc hỏi Nhạc Đông: "Nhạc tiểu tử, cậu chắc là nơi này chứ, không phải tìm nhầm đấy chứ?"
Nhạc Đông nghiêm túc nhìn la bàn, kim chỉ vẫn ở chỗ này không nhúc nhích, là chỗ này không sai.
Hắn nhảy xuống từ ghế phụ, quan sát xung quanh một lượt, khẳng định gật đầu nói: "Không sai, chính là nơi này."
Hướng Chiến thất vọng lắc đầu, lên tiếng:
"Không thể là nơi này được, cậu chắc chắn nhầm rồi."
Lâm Chấn Quốc cũng phụ họa theo: "Nhạc tiểu tử, lần này cậu cũng hết linh rồi sao."
Nhạc Đông thu la bàn lại.
"Ta nói đây chính là đây, các người tin hay không, chẳng lẽ các người định qua cầu rút ván, không trả tiền thưởng?"
Lâm Chấn Quốc suýt chút nữa bị lời của Nhạc Đông chọc cười, hắn bất lực nói: "Tiểu tử cậu nói gì thế, ta là loại người đó sao?"
Đang lúc mấy người bàn tán thì có tiếng chó sủa vang lên.
Hóa ra con chó mực nhà Vương Phúc Sinh thấy người lạ đến thì bắt đầu sủa loạn.
Tiếng chó sủa đã kinh động đến chủ nhà ở bên trong.
Một nam một nữ ló đầu ra.
Nhìn thấy Lâm Chấn Quốc, hai người đó đi ra từ nhà, mở cổng sắt của sân ra.
"Lâm sở, Hướng đội, các anh đến rồi, có phải đã bắt được hung thủ chưa?"
Người phụ nữ mở lời trước, tầm năm mươi tuổi, hơi mập, khóe mắt thâm quầng, nhìn là biết không được nghỉ ngơi đầy đủ.
"Vẫn chưa, chúng tôi chỉ đến để tìm hiểu thêm thôi, các anh chị cứ yên tâm, tổ chuyên án nhất định sẽ phá án trong thời gian sớm nhất."
Lâm Chấn Quốc nói xong, nhỏ giọng giới thiệu với Nhạc Đông:
"Hai người này là con cái của Vương Phúc Sinh, người phụ nữ tên Vương Tiểu Lan, là con gái thứ hai của ông ấy, người đàn ông là Vương Phú Quý, là con trai của ông ấy."
Nhạc Đông không nói gì mà trầm tư nhìn Vương Phú Quý, người này khoảng năm mươi tuổi, nước da đen nhẻm, thân hình gầy guộc còng xuống, nhìn cứ như ông lão ngoài sáu mươi.
Thấy Nhạc Đông đang đánh giá mình, Vương Phú Quý quay đầu đi, trong cái chớp mắt né tránh đó, Nhạc Đông nhạy cảm nhận thấy sâu trong ánh mắt của hắn có chút trốn tránh.
Điều quan trọng nhất là, trên người hắn dường như có một luồng oán khí đang quẩn quanh.
Có vấn đề!
Hướng Chiến đứng bên cạnh Nhạc Đông, hắn đã nhận thấy được sự khác thường của Nhạc Đông, nhỏ giọng hỏi: "Nhạc Đông, cậu nghi ngờ..."
Nhạc Đông khẽ gật đầu, hắn quả thực có nghi ngờ.
Không phải vì điều gì khác mà là vì luồng oán khí đang quanh quẩn trên người Vương Phú Quý.
Nhìn độ đậm đặc thì thấy oán khí đó bám lên người hắn không lâu, kết hợp với thời gian Vương Phúc Sinh chết thì bên trong có quá nhiều uẩn khúc.
Hướng Chiến liền lắc đầu lia lịa, khẳng định: "Không thể nào."
Bên kia, Lâm Chấn Quốc làm bộ hỏi Vương Tiểu Lan và Vương Phú Quý vài câu rồi quay người trở lại xe.
Lúc Lâm lên xe, Nhạc Đông lại liếc nhìn Vương Phú Quý thêm một cái.
Lâm Chấn Quốc quay xe lại, chạy về phía khu tổ trọng án ở Bắc Đẩu.
Trên đường, cả ba người đều im lặng, bầu không khí có chút nặng nề.
Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến vốn tưởng Nhạc Đông có thể mang lại bước đột phá cho vụ án.
Nhưng sự thật lại khiến họ vô cùng thất vọng.
Vậy điểm đột phá của vụ án này rốt cuộc nằm ở đâu?
Còn điều gì nữa mà họ đã không để ý đến?
Là những trinh sát hình sự lâu năm, Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến đều biết rằng, không bao giờ có một vụ án hoàn hảo, chỉ là họ chưa tìm thấy sơ hở mà hung thủ để lại thôi.
Nhạc Đông không mở lời, dường như anh đã tìm ra điểm mấu chốt của vụ án...
Bạn cần đăng nhập để bình luận