Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 338: Ngươi đây rõ ràng đó là ước ao ghen tị! (length: 8069)

Dưới lớp mặt nạ, hai người lại có cùng một khuôn mặt! ! !
Nhạc Đông cẩn thận kiểm tra một hồi, hai người này không phải song sinh, trên mặt bọn họ có vết tích dao kéo, là do chỉnh sửa mà thành.
Thấy cảnh này, Nhạc Đông cau mày. Hắn nhớ lại gã bác sĩ biến thái trong ảo ảnh mình từng thấy ở bệnh viện bỏ hoang khu Võ Hậu, chẳng lẽ đây lại là kiệt tác của tên đó?
Chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan.
Chuyện này quả thực càng ngày càng phức tạp, người liên lụy càng lúc càng nhiều. Hiện tại xem ra, tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia này chỉ là một góc nổi trên tảng băng, phía sau thật sự là một tổ chức bí ẩn, nghiêm mật với thành phần phức tạp.
Thế nhưng mà...
Tại sao bọn chúng lại phải chỉnh dung hai người có khuôn mặt giống nhau?
Nhạc Đông nắm lấy tay của bọn chúng, muốn lấy dấu vân tay, nhưng khi xem xét, Nhạc Đông chợt phát hiện vân tay của hai người đều đã bị đốt cháy.
Muốn thông qua nhận dạng khuôn mặt, xác thực vân tay để tìm hiểu thân phận của chúng là không thể. Nhạc Đông trực tiếp giật một ít tóc của bọn chúng, rồi lập tức rời mật thất trở về thư phòng.
Tổ chức bí ẩn phía sau chỉ có thể từ từ tìm hiểu sau. Nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt là phá hủy hoàn toàn tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia này. Hắn quyết định trước tiên đưa Tưởng Tú Bình ra ngoài, sau đó đón Điền Bàng về, tạm thời ổn định tổ chức ma túy để tránh "đánh rắn động cỏ". Còn về phần mình, hắn phải đến "lừa dối đội" và cả nơi buôn bán nội tạng nữa để xem xét tình hình.
Không thể chỉ sủng ái một mình tổ chức ma túy, mà phải cùng nhau hưởng "ân huệ", hai bên kia cũng phải được "an bài" thỏa đáng!
...
Sáng sớm hôm sau.
Hoa Tiểu Song ngủ đến chín giờ mới chậm rãi rời giường.
Cái giường này thật là cứng, ngủ cả người khó chịu. Thêm nữa, một đêm ngủ dậy, muỗi thiếu chút nữa khiêng hắn đi.
May mà nửa đêm về sáng trở lạnh, muỗi không còn đốt nữa, nếu không Hoa Tiểu Song cảm thấy mình sẽ bị chúng hút máu đến khô người mất.
Lúc này, tiểu tổ trưởng đã đợi bên ngoài ký túc xá của hắn.
Nghe thấy Hoa Tiểu Song đã thức dậy, tiểu tổ trưởng vui mừng chạy đến đón.
"Huynh đệ tốt, cuối cùng ngươi cũng dậy rồi, đêm qua ta đã báo cáo ý tưởng của huynh đệ lên trên, lãnh đạo hỏi ngươi nắm chắc bao nhiêu."
Nắm chắc à!
Chuyện này còn phải nói sao, tuyệt đối là một trăm phần trăm.
Đây chính là lão đại cố ý đào hố cho các ngươi đấy. Đây gọi là gì? "Nội ứng ngoại hợp, rút củi dưới đáy nồi". Mấy đồng tiền lẻ ban đầu chỉ là để dụ các ngươi cắn câu thôi.
Hoa Tiểu Song liền nói: "Lãnh đạo cứ yên tâm, không phải ta khoe khoang, ta có thể dễ dàng bắt được gã đó. Một ức thì không dám nói, nhưng 10 triệu, ta tuyệt đối có thể làm được cho các người."
"Ngươi chắc chứ?" Tiểu tổ trưởng hai mắt tỏa sáng, 10 triệu à! ! !
Đây không phải con số nhỏ, nhất là mấy năm nay, rất ít người có thể đạt được con số này. Lúc "nghề nghiệp làm ăn" mới phất lên thì công trạng còn dễ kiếm, bây giờ thì thật sự rất khó khăn.
"Chắc chắn phải thế. Ngươi nghĩ xem, chỉ cần ta đúng hẹn trả lại một ít cho hắn, trước tiên tạo dựng lòng tin, sau đó sẽ dễ bắt. Với lại, về ý tưởng của đám phú nhị đại này, ta còn hiểu rõ hơn các người. Bọn chúng có tiền nhưng bị coi là lũ ngu ngồi ăn rồi chờ chết, bọn chúng hơn ai hết muốn chứng minh bản thân mình. Chỉ cần chúng ta hành động đúng cách, 10 triệu là điều chắc chắn, nếu suôn sẻ, thì 100 triệu cũng có khả năng."
Hoa Tiểu Song vỗ ngực rầm rầm, khiến cho tiểu tổ trưởng nghe mà đỏ cả mắt.
Tiểu tổ trưởng nhớ đến lời trên truyền đạt lại. Hắn nhìn Hoa Tiểu Song, cân nhắc nói: "Huynh đệ, ta không gạt ngươi. Nếu như thất bại, ngươi biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì chứ?"
"Thất bại? Không thể nào, tuyệt đối không thể thất bại. Nếu thất bại, các ngươi cứ lấy hai quả thận của ta đem đi bán!"
Tiểu tổ trưởng liếc Hoa Tiểu Song một cái, thầm nghĩ nếu mà thất bại thì đừng nói là hai quả thận của ngươi, cả người ngươi đều sẽ bị hút sạch máu.
Thấy Hoa Tiểu Song tự tin như vậy, tiểu tổ trưởng cũng có thêm dũng khí, hắn nghiến răng nói: "Được, ca tin ngươi lần này, chúng ta chơi một ván lớn. Nhưng lãnh đạo nói, tối đa chỉ cho ta 1 triệu tiền vốn để thực hiện vụ này. Ca đây xem như đã đặt cược cả tính mạng lên người ngươi, tiếp theo, ta phải xem ngươi thế nào."
Hoa Tiểu Song vỗ tay hoan hô.
"Lãnh đạo cứ yên tâm, cứ chờ thăng chức tăng lương làm tổng giám đốc, làm CEO cưới bạch phú mỹ đi, chờ các ngươi giàu có đừng quên nhau."
"Sao ngươi lại chửi người thế?" Tiểu tổ trưởng vốn học vấn không cao, câu "đừng quên nhau" của Hoa Tiểu Song làm hắn có chút bực mình.
Ách! ! !
Cho nên đôi khi giao tiếp giữa người với người thật là khó khăn.
Hoa Tiểu Song chỉ đành giải thích với hắn vài câu. Đến lúc này tiểu tổ trưởng mới hiểu ra. Hắn vỗ vai Hoa Tiểu Song, hứa hẹn với Hoa Tiểu Song rằng: "Ngươi yên tâm, anh em ta coi trọng nhất tình nghĩa, chỉ cần ta đi lên, nhất định sẽ không quên huynh đệ."
Hai người vai kề vai, cùng nhau đi đến tòa cao ốc nơi làm việc.
Trên đường, Hoa Tiểu Song lại nhìn thấy cái tên Tào Sở Tiêu kia.
Chỉ thấy hắn vẻ mặt mệt mỏi, ngáp không ngớt.
Nhìn dáng vẻ của hắn, ngay cả đi đường cũng có chút xiêu vẹo. Ừm, hình như môi hắn có hơi sưng, chẳng lẽ "mềm dẻo đầu lưỡi" dùng hơi nhiều sao.
Hoa Tiểu Song lập tức vui vẻ, tên này, đêm qua thiếu chút nữa đã bị vắt kiệt sức rồi.
Đến lúc hắn theo mình qua bên kia, không biết có thốt lên một câu: "Nơi này vui, không muốn về nhà" không nhỉ? ? ?
Thảo nào lão đại lại đánh giá tên học sinh này là một con Tibbers, bây giờ xem ra, quả nhiên là không sai chút nào!
Tào Sở Tiêu thấy Hoa Tiểu Song, theo bản năng muốn giơ tay chào, Hoa Tiểu Song cho hắn một cái nháy mắt, Tào Sở Tiêu lập tức hiểu ra, hắn lại quay sang người tiểu tổ trưởng kia nói: "Lão lãnh đạo, đã lâu không gặp."
Tiểu tổ trưởng chỉ hờ hững đáp lại một tiếng, rồi mang Hoa Tiểu Song đi, trên đường, hắn nói với Hoa Tiểu Song rằng: "Ngươi tuyệt đối đừng có học theo hắn, cái đồ vô dụng đó, vừa mới vào cũng ở tổ của ta, không chịu cố gắng làm việc mà chỉ lo tìm đường tiến thân. Vừa đến liền dụ được một bà trưởng tổ, chưa được mấy ngày lại câu luôn cả chị Phượng phụ trách tập đoàn."
"Hừ, cái loại ăn bám này, thật là mất mặt đàn ông!"
Hoa Tiểu Song nhìn vẻ mặt oán hận của tiểu tổ trưởng, còn thực chất ánh mắt lại ghen tị vô cùng.
Cũng đúng thôi, đây là ngươi ước ao ghen tị đó.
Hận không thể thay Tào Sở Tiêu, trở thành người tình của lão đại tập đoàn.
Nghĩ cũng phải, Tào Sở Tiêu tên này, chuyện gì cũng không cần làm, ngày ngày chỉ có ăn chơi, ăn ngon mặc đẹp, thỉnh thoảng còn có thể đi dạo phố với chị Phượng. Điều này đối với đám người như tiểu tổ trưởng thì hoàn toàn là điều ao ước.
Vậy thì làm sao mà họ không ghen tị cho được! ! !
Hoa Tiểu Song phụ họa tiểu tổ trưởng nói: "Hừ, thật không phải đàn ông. Cái gì ấy nhỉ, lãnh đạo, chúng ta phải làm cho hắn bị thất sủng để những kẻ bên trên biết ai mới thật sự là người tài của tập đoàn. Lãnh đạo cứ yên tâm, chúng ta nhất định làm được."
Tiểu tổ trưởng thiếu chút nữa là rưng rưng nước mắt.
Nếu trong tổ của mình mà có thêm vài người tài giỏi như Hoa Tiểu Song thì còn lo gì đại nghiệp không thành.
Hắn quyết định, đợi lần này thành công thật sự, hắn nhất định phải kết nghĩa huynh đệ khác họ với Hoa Tiểu Song, "cùng sinh không chung chết."
Khi hai người chuẩn bị đi lên lầu văn phòng thì cổng bảo vệ vội vàng đi tới.
Hoa Tiểu Song nhìn người đi theo sau lưng bảo vệ, mắt hắn trong nháy mắt liền sáng lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận