Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 391: Chuyện xưa như sương khói theo gió đi, không cần nhắc lại (length: 8264)

Phía sau lưng Ngô Đảm có một tấm thiệp mời màu đen, trên đó viết "Lễ thành hôn của Nhạc Đông".
Nhạc Đông dùng tinh thần lực điều khiển mở thiệp ra, bên trong là một dãy số, hắn nhìn qua thì thấy đó là số điện thoại.
Nhạc Đông liếc một cái rồi ghi số đó vào đầu.
Thật gan lớn.
Nếu là trước đây, Nhạc Đông có lẽ không làm gì được hắn, nhưng bây giờ, đừng quên hắn không còn là người đơn độc tác chiến, bên cạnh hắn còn có cao thủ Matrix như Bạch Mặc.
Khóa chặt tín hiệu điện thoại để tìm vị trí cụ thể đối với Bạch Mặc mà nói không phải chuyện khó.
Đợi đó mà xem, rồi ta sẽ tính sổ với bọn chúng một lượt.
Cái gì mà quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Nhạc Đông không tin mấy thứ đó, từ xưa đến nay hắn vẫn là người báo thù từ sớm tới tối!
Nhạc Đông cùng Bạch Điều đưa Ngô Đảm ra xe. Nhạc Đông thấy vẫn còn sớm nên vẫn mời mọi người vào nhà ăn cơm, không thể để ba già vất vả chuẩn bị nhiều món như vậy, mình và con mình chỉ ăn vài miếng là hết, vậy thì lãng phí quá.
Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ!
Lái xe đưa Ngô Đảm đến bệnh viện xã gần thôn.
Trước khi đi, Nhạc Đông mua ít đồ ăn cho Ngô Đảm. Sau khi hắn ăn như hổ đói xong, Nhạc Đông mới rời đi.
Ban đầu Nhạc Đông định mang theo Bạch Điều nhưng nó nhất quyết không đi, cứ ở bên cạnh Ngô Đảm không rời.
Nhạc Đông trêu: "Ngô ca, ngươi cho Bạch Điều ăn cái gì mà nó mê mệt vậy?"
Ngô Đảm sau khi ăn xong liền có sức sống trở lại, hắn nói với Nhạc Đông: "Cái này gọi là sinh tử có nhau."
Nhạc Đông sờ đầu Bạch Điều. Chó Cửu Châu bình thường cũng không phải là danh khuyển, nhưng chó Cửu Châu lại có nhiều đức tính mà danh khuyển không có.
Bọn chúng trung thành đáng tin, một khi đã nhận chủ thì cho dù chủ đối xử với nó thế nào, nó cũng vẫn một lòng bảo vệ chủ.
Chúng không yếu ớt, rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn là sống được, mà tuyệt đối không chê chủ nghèo khó, ở Cửu Châu có câu "Chó không chê chủ nghèo", nói đó chính là chó ta chứ không phải danh khuyển ngoại quốc.
Nhạc Đông chưa nuôi chó Cửu Châu nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự yêu thích của hắn đối với chúng.
Rời bệnh viện xã thì cũng gần 7 giờ tối, phải tranh thủ về mới được.
Nếu không Lý Định Phương tới không ai tiếp đón thì không hay.
Đến biệt thự, sân đã có ba chiếc xe đậu.
Xem tình hình, có lẽ cục trưởng Lý Định Phương đã đến rồi.
Quả nhiên, Nhạc Đông vừa dừng xe thì nghe thấy tiếng Tô Thiên Hà và Lý Định Phương đang nói chuyện.
Hai người họ là bạn bè đã lâu, trước đây Lý Định Phương là người đứng đầu phân cục trị an khu Bắc Đẩu, sau này thăng chức lên cục thành phố trở thành lãnh đạo cấp cao.
Gần đây có tin đồn Lý Định Phương sẽ được điều lên làm phó lãnh đạo thành phố, tạm thời là chỉ huy trưởng cục trị an, sự sắp xếp này rất phổ biến ở nhiều nơi, ví dụ như cục trưởng Văn Nhân Hoa ở Ma Đô cũng như vậy.
Về đến nhà, Nhạc Đông không vào phòng khách ngay mà đi thẳng vào bếp.
Trong bếp, lão cha đang mặc tạp dề, mặt mày vui vẻ tay cầm vá, lão mụ cùng mẹ vợ tương lai đang phụ giúp, Nhạc Đông nhìn không thấy Tô Uyển Nhi.
"Thằng nhãi ranh, mày lại đi đâu đấy, bảo mày đi tìm Ngô Đảm lấy con cá mè đâu?"
Nhạc Thiên Nam đang xào tôm, lật nồi thấy Nhạc Đông đang nhìn vào cửa liền bực bội hỏi.
"Con từ xưởng đi có chút việc, không đi tìm Ngô Đảm."
Nhạc Thiên Nam khựng lại một chút, ông biết Nhạc Đông đang nói dối mình, tình cảm hai đứa này thân nhau thế nào, Nhạc Đông nếu muốn ăn cá mè thì đâu cần ông phải đi, chỉ cần gọi một cú điện thoại là xong, cho dù Ngô Đảm nhà không có thì nó cũng có cách lấy về được.
Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra, nghĩ đến thứ phát hiện ở ngoài cửa, trong mắt Nhạc Thiên Nam lóe lên một tia tinh quang.
Ra tay rồi à!
Được thôi, chờ đấy, đến ngày mai sẽ chơi cho bọn chúng một trận, dám đến Ly Thành gây sự, thật coi Nhạc Thiên Nam này là đồ bỏ đi à?
"Đừng có đứng đấy nữa, mau vào nói chuyện với lãnh đạo đi, nói năng phải khiêm tốn vào, phải chú ý cách ăn nói." Nhạc Thiên Nam ra hiệu cho Nhạc Đông đi vào phòng khách.
"Lão cha, không đi làm quan thì thật phí cho người." Nhạc Đông tặc lưỡi nói.
"Đó là, nếu năm xưa mà ta được đi học đại học thì chắc chắn là một tay lụa trong giới quan chức." Nhạc Thiên Nam cũng không khách sáo, tự thổi phồng bản thân.
Chu Thanh ở bên cạnh bồi thêm một câu: "Với thành tích hồi trung học của ông, thi đậu đại học mới là lạ."
Nhạc Thiên Nam giật mình, ông vội nói với vợ mình: "Chuyện xưa như mây khói, không nhắc lại nữa."
Mẹ vợ Liễu Tình hình như nhớ ra điều gì liền chêm thêm vào: "Thanh à, hình như năm xưa có cô gái nào theo đuổi anh, hình như tên Mã gì đó nhỉ?"
"Không có, tuyệt đối không có gì hết!" Nhạc Thiên Nam nghĩa chính ngôn từ vẫy tay.
Chu Thanh liếc mắt, nói với Liễu Tình: "Mã Hiểu Na."
"Đúng đúng đúng, chính là cô ta, năm xưa đứng trước toàn trường tỏ tình với anh, sau này tốt nghiệp hai người còn liên lạc không?"
Mặt Nhạc Thiên Nam xanh mét, hắn thấy được sát khí trong mắt vợ mình.
Ông vội vàng nói: "Không có, làm gì còn liên lạc, cả đời này cũng khó mà có khả năng."
Nhạc Đông: "Lão ba, ông cũng có chuyện xưa tình cảm ghê đấy, nếu không có dì Liễu thì con còn chẳng biết hồi trung học ông đã yêu đương rồi."
Nhạc Thiên Nam: "..., nhóc con, chuyện của người lớn không tới lượt con xen vào, còn không mau đi nói chuyện với đồng nghiệp của con đi."
Nhạc Đông cười khì khì, quay người đi về phòng khách.
Vào phòng khách, thấy An Thế Tĩnh, Lý Định Phương ngồi trước bàn trà, Tô Thiên Hà đang pha trà, cả ba đang nói cười rôm rả.
Thấy Nhạc Đông tới, Tô Thiên Hà ra hiệu cho Nhạc Đông đi lại.
"Nhạc Đông, lại đây uống trà."
"Vâng ạ, chú Tô, cháu xin phép pha trà ạ." Đối diện với hai lãnh đạo Lý Định Phương và An Thế Tĩnh, Nhạc Đông không hề gò bó, hắn đi tới nói: "Cục trưởng Lý, cục trưởng An, con có chút việc nên tới chậm trễ, mong các bác thông cảm ạ."
Lý Định Phương tươi cười nhìn Nhạc Đông, mở lời: "Hôm nay là tiệc mừng thăng chức của cháu, vốn dĩ chú định đặt nhà hàng cho cháu một bàn để mọi người trong cục biết mặt cục trưởng Nhạc trẻ tuổi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì thôi vậy, cháu còn trẻ quá, chưa tới 23 tuổi đã là phó phòng, lỡ mà có người nào đó tung lên mạng thì không hay chút nào."
An Thế Tĩnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, giờ dân mạng hay làm quá, không phân biệt đúng sai, như các cháu trẻ thì gọi là anh hùng bàn phím đó."
Đây đúng là một vấn nạn, đặc biệt là sau khi có điện thoại thông minh, chuyện trên mạng ngày càng kỳ quái, tung tin bừa bãi, đính chính lại rất mất công, dù là người, công ty hay là cơ quan đơn vị, chỉ cần bị bới móc thì vô cùng khốn đốn, riêng việc đính chính thôi đã có thể khiến người ta tuyệt vọng.
An Thế Tĩnh mở điện thoại weibo nói: "Các cậu nhìn này, lại có người bị đẩy lên top search rồi, chỉ là một bức ảnh chụp ngoài đường thôi nhưng qua phân tích của tôi thì người đó chẳng hề chụp ảnh, rõ ràng là chỉ đang nói điện thoại thôi."
Nghe vậy, trong lòng Nhạc Đông hơi động, à, hình như nghe quen quen…
Bạn cần đăng nhập để bình luận