Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 340: Không phải nói, tự gánh lấy hậu quả (đại chương nha, kinh hỉ sao! ! ! ) (length: 14963)

Nhạc Đông thò đầu ra ngoài, vừa bắt gặp Phượng tỷ mặt mày hồng hào, dẫn bốn tên bảo tiêu bước vào đại sảnh làm việc.
Phượng tỷ người đầy đặn phúc hậu, nếu mặc quần áo rộng rãi thì sẽ rất đẹp, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại thích mặc sườn xám, bụng và lớp thịt thừa từng vòng một dồn xuống, trông chẳng khác gì một cái bảo tháp.
Không biết lão Tào cẩu tặc kia làm sao mà nuốt trôi được.
Nhạc Đông tặc lưỡi lấy làm lạ.
Nhưng bây giờ không phải lúc trêu chọc Tào Sở Tiêu, Phượng tỷ đã từng thấy Nhạc Đông với thân phận giả, lần trước gặp mặt, mình vẫn là biểu đệ Điền Bàng, đột nhiên chạy tới đây, chắc chắn sẽ khiến Phượng tỷ nghi ngờ.
Nhạc Đông đóng cửa lại, ra hiệu cho Hoa Tiểu Song.
"Con mụ này từng thấy ta rồi, ta phải tránh mặt một chút."
"Tránh ư??" Hoa Tiểu Song nhìn quanh văn phòng, lập tức có chút luống cuống, nơi này gọi là văn phòng, thật ra chỉ là một phòng ngăn tạm ra mà thôi, ngay cả cửa sổ cũng không có, bên trong chỉ kê một chiếc bàn làm việc cùng hai chiếc ghế, căn bản không có chỗ nào để trốn.
Lúc này, tiểu tổ trưởng bên ngoài đang khúm núm trước mặt Phượng tỷ, hận không thể dí đầu vào mu bàn chân Phượng tỷ mà liếm giày, qua lời tâng bốc của hắn, Phượng tỷ nảy sinh vài phần hứng thú với Hoa Tiểu Song, tiểu tổ trưởng liền dẫn nàng về phía văn phòng.
Nhạc Đông nắm chặt tay, vốn định thăm dò trước rồi mới ra tay, nhưng bây giờ xem ra, phải dùng cách đơn giản, trực tiếp và thô bạo thôi, tuy vậy hậu quả của việc này có lẽ sẽ đánh động, khiến cho lũ buôn bán nội tạng sớm nhận được tin tức.
Dù sao, ở đây có quá nhiều người, Nhạc Đông không thể bịt miệng tất cả bọn họ.
Nhưng, không có lựa chọn nào khác!
Ngay khi Nhạc Đông chuẩn bị hành động thì, Hoa Tiểu Song đột nhiên lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve đưa cho Nhạc Đông, ra hiệu cho hắn đeo vào.
Nhạc Đông nhận lấy, lập tức đeo mặt nạ lên, lạ kỳ thay, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng so với trước kia, trông cứ như đã đổi thành một người khác.
"Có chút thú vị!" Nhạc Đông soi mình vào tấm kính trên điện thoại, cảm thấy rất đỗi kinh ngạc.
Thằng nhóc Hoa Tiểu Song này, có thủ đoạn đấy, xem ra cái Thiên Cơ Môn sau lưng hắn cũng có vài món đồ hay ho, Hoa Tiểu Song làm đệ tử mà đã có nhiều đồ tốt như vậy, thì Thương Tùng đạo trưởng làm sư thúc, trên người đồ còn phải nhiều hơn nữa, lần tới nhất định phải tìm hắn hảo hảo giao lưu trao đổi tình cảm mới được!
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, tiểu tổ trưởng khúm núm dẫn Phượng tỷ tới.
"Chủ tịch, đây chính là người mới ưu tú mà tôi nói, Hoa Vô Lậu đây ạ, còn đây là..."
Giới thiệu đến Nhạc Đông, tiểu tổ trưởng nhìn Nhạc Đông một lượt, những lời định nói lập tức nghẹn ứ lại, đây mẹ nó là ai? Vừa nãy biểu ca của Hoa Tiểu Song đâu rồi?
Thằng cha này làm cách nào mà chui vào đây vậy!
Thấy tiểu tổ trưởng ngập ngừng, Hoa Tiểu Song giành nói trước: "Lãnh đạo, đây là biểu ca của tôi mới đến, sao ngươi lại quên rồi?"
"Đúng đúng đúng, ngươi xem trí nhớ của ta này, chủ tịch, đây là biểu ca của Hoa Tiểu Song, bọn họ đều là nhân viên ưu tú trong tổ của tôi, hiện đang tích cực kiếm tiền cho công ty."
Phượng tỷ nhìn Nhạc Đông một lượt, cảm thấy không hiểu sao lại thấy tên này quen quen, nhưng nàng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Này cậu kia, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Nhạc Đông: "Thưa chủ tịch, tôi chỉ là dân lao động bình thường, làm sao có cơ hội được gặp người như bà, có lẽ do mặt tôi đại trà quá, nên bà nhìn thấy quen thôi."
Nói đến khuôn mặt, Phượng tỷ vô thức đánh giá Nhạc Đông một lượt, rồi liền tấm tắc.
"Trông mày sáng sủa phết đấy, thế này nhé, mày đừng làm ở đây nữa, cùng đến văn phòng của tao báo danh, tạm thời làm thư ký cho tao."
Nhạc Đông: "..."
Ta mẹ nó buồn nôn quá đi! Làm việc chung với Phượng tỷ, đây chẳng phải là muốn đoạt mạng sao, mình cũng không phải là đám Tào Tibbers kia, loại hàng nào cũng nuốt cho trôi, xong rồi, chờ xong nhiệm vụ lần này, phải tìm lão Tô hảo hảo ở cùng nhau vài ngày mới được, để nhan sắc lão Tô rửa mắt cho mình, nếu không mình xác định sẽ gặp sang chấn tâm lý mất.
Hoa Tiểu Song cười thầm, sức quyến rũ của đại ca đúng là không đùa được, dù đã mang mặt nạ che đậy rồi, vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của bà cô dê già Phượng tỷ, hắn cười nói: "Biểu ca, đừng quên kẻ có phúc cùng hưởng nhé."
Nhạc Đông thầm trừng mắt với Hoa Tiểu Song, cho hắn ánh mắt "mày chờ đấy".
Tiểu tổ trưởng bên cạnh há hốc miệng, cuối cùng vẫn sáng suốt chọn cách im lặng.
Hắn rất muốn nói với Phượng tỷ, thưa chủ tịch, tên nhóc này liên quan đến tiền đồ thăng chức phát tài của tôi đấy, bà mang đi rồi, tôi làm sao đây?
Nhưng lời đã đến khóe miệng rồi vẫn là nuốt xuống, nếu hắn mà chất vấn Phượng tỷ, một lát sau mình sẽ có mặt ở chỗ bán nội tạng, bị rút gân, nhổ tủy, cắt thận mất…
Tiểu tổ trưởng thầm thở dài, may mà Hoa Tiểu Song không bị mang đi, nếu không hắn thật sự muốn khóc.
Không có thằng nhóc Điền Đông kia thì vẫn còn Hoa Tiểu Song với cái mồm dẻo của mình, đại nghiệp ắt sẽ thành!
Mẹ kiếp, chờ sau này mình thăng chức tăng lương đảm nhiệm CEO, nhất định phải chơi còn hoang hơn cả Phượng tỷ, nam lần một điểm hai... Phi phi phi, là con gái lần một điểm hai.
Nhạc Đông bên này giả bộ bộ dạng vui mừng, lập tức lại có chút khó xử nói: "Thưa chủ tịch, có lẽ tôi không đi được đâu, đến bằng tốt nghiệp cấp một còn chưa lấy được, làm thư ký…làm không được đâu, tôi không quen chữ mấy, hay chủ tịch tìm người khác đi, không thì ngài mang biểu đệ tôi đi đi."
Hoa Tiểu Song nghe xong, lập tức trợn mắt há mồm.
Hay lắm, đây là quay đầu bán đứng mình luôn hả, đúng là không ai như ông!
Phượng tỷ đánh giá Hoa Tiểu Song một phen, đôi mắt nàng lại sáng lên.
Cũng phải, thằng nhóc này mới nhìn thì bình thường thôi, nhưng càng nhìn lại càng thấy có nét, càng nhìn lại càng kiểu muốn yêu thương sủng ái…
Nàng phất tay.
"Đi, hai đứa chúng mày đều đến phòng làm việc của tao, làm thư ký cho tao, một lát nữa đi báo danh luôn."
Nói xong Phượng tỷ “duyên dáng thướt tha” quay người, lúc gần đi còn ném cho Hoa Tiểu Song và Nhạc Đông một cái mị nhãn, rồi mới lắc mông xoay eo rời đi.
Hoa Tiểu Song thấy cái mị nhãn phong tình vạn chủng kia, cả người hóa đá tại chỗ.
Đây mẹ nó… cơm tối qua còn muốn phun ra hết, hắn oán hận nhìn Nhạc Đông, lại thấy Nhạc Đông tươi cười hớn hở nói: “Biểu đệ, không cần cảm ơn anh, có phúc cùng hưởng từ xưa đến nay là tôn chỉ sống của anh mà.”
"Tôi cám ơn ông ấy, cám ơn ông tám đời!"
"Khách khí khách khí."
Tiểu tổ trưởng đứng một bên đơ người.
Hắn cảm thấy sự nghiệp lập thân của mình chết yểu giữa đường rồi, cái gì thăng chức tăng lương cưới vợ đẹp giàu có, cái gì hơn người khác một bậc, đều như bong bóng xà phòng tan thành mây khói hết rồi!!!
Giờ phút này, độ nộ của hắn đối với Phượng tỷ tăng lên đến mức tối đa, hắn hung hăng nhổ một bãi nước bọt, nhìn bóng lưng rời đi của Phượng tỷ nói: "Đồ đàn bà chết dẫm, chặn đường kiếm cơm của tao, đừng để tao tìm được cơ hội, chờ tao tìm được cơ hội giết chết mày, tao muốn cho mày đến giường cũng không xuống nổi!"
Nghe tiểu tổ trưởng nói thế, Nhạc Đông lập tức trợn mắt há mồm, Hoa Tiểu Song cũng há hốc mồm, một lúc sau, Hoa Tiểu Song mới đầy kính nể nói với tiểu tổ trưởng: "Lãnh đạo, không hổ là người cùng phe với tôi, tôi quá nể phục ông rồi."
Lúc này tiểu tổ trưởng mới ý thức được mình lỡ lời, hắn hốt hoảng nói: "Tôi, tôi vừa nãy có nói gì đâu."
"Phải, ngươi tuyệt đối chưa hề nói tìm cơ hội giết chết chủ tịch, ta có thể làm chứng cho ngươi." Nhạc Đông ở bên cạnh bồi thêm một dao.
Hoa Tiểu Song cũng nghiêm túc gật đầu phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, anh không nói gì cả, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho chủ tịch biết anh nói muốn khiến cho cô ấy không xuống giường được."
Tiểu tổ trưởng lập tức ý thức được vấn đề nghiêm trọng, hắn hốt hoảng vội nói: "Hai người các ngươi đừng nói lung tung."
"Yên tâm đi lãnh đạo, tôi kín miệng lắm, vừa nãy chỉ là mộng du nói bậy thôi, quay đầu sợ nói sàm bậy bạ ra ngoài." Nhạc Đông nghiêm trang gật đầu.
"Các ngươi… các ngươi ngàn vạn lần đừng có nói lung tung đấy."
Tiểu tổ trưởng mặt mày tái mét, lời vừa nãy nếu mà lọt ra ngoài, thì không cần đợi đến ngày mai, ngay lập tức thôi là hắn đã biến thành một bộ phận trong số đồ cung cấp nội tạng rồi.
"Vậy thì xem cách làm người của lãnh đạo như thế nào." Nhạc Đông cười hắc hắc.
Tiểu tổ trưởng lập tức hiểu rõ, hắn nói với Nhạc Đông: "Huynh đệ cứ yên tâm, ta là người trọng nghĩa khí nhất, cậu có chuyện gì cứ nói với ta, nhất định ta sẽ giúp cậu làm cho thỏa đáng."
Nhạc Đông vẫy vẫy tay, tiểu tổ trưởng xích lại gần, Nhạc Đông liền ghé tai hắn thì thầm vài câu.
Tiểu tổ trưởng lập tức giật mình nhìn Nhạc Đông.
"Cái này…làm như vậy thật sự được sao?"
Nhạc Đông giơ tay lên: "Cậu có thể không làm, biểu đệ đi thôi, chúng ta đi tìm chủ tịch tâm sự, tôi nghe nói muốn thân cận với người có chức vụ cao, nhất định phải nộp đơn xin gia nhập đội ngũ, thế thì mình không lo nữa phải không?"
Tiểu tổ trưởng nghe xong, cả người lập tức xìu xuống, hắn buồn bã nói: "Tôi nghe hai người vẫn chưa được sao!!?"
"Thế mới phải, tối nay trước khi ngủ tôi muốn nghe được tin tức liên quan rồi, nếu không nói, tự mình gánh hậu quả đấy."
Nói xong, Nhạc Đông quay người ra khỏi văn phòng, Hoa Tiểu Song mặt mày khó xử theo sau.
Hai người ra khỏi văn phòng, đám bảo tiêu đang đợi lập tức đi theo sau.
Tên bảo tiêu kia khinh bỉ liếc nhìn Nhạc Đông và Hoa Tiểu Song, nói thẳng: "Đi thôi, đi theo tao tắm rửa thay quần áo."
Nhạc Đông cười đáp lời, móc từ trong túi ra một bao thuốc lá, lấy một điếu đưa cho bảo tiêu.
"Anh hai hút thuốc đi, em mới từ quê lên kiếm ăn, về sau mong anh chiếu cố nhiều hơn."
Bảo tiêu nhận lấy thuốc Nhạc Đông đưa, đặt trước mũi ngửi ngửi, trên mặt lộ ra mấy phần say mê, thấy thế, Nhạc Đông lập tức đưa nguyên một bao Hoa Tử tới.
"Lão ca, ngươi cầm lấy, chờ ta phát tài, quay đầu về nước cho ngươi mang nhiều một chút."
Có lẽ là Hoa Tử có tác dụng, tên bảo vệ kia nhìn Nhạc Đông, bật cười một tiếng nói: "Về nước? Ngươi sợ là còn không biết tình cảnh hiện tại của mình đi, đừng nói trở về nước, ngươi có thể còn sống đã là may mắn, nhóc con, ngoan ngoãn ở lại, trân trọng khoảng thời gian trước mắt, có thể qua một ngày là một ngày đi."
Hoa Tiểu Song: "Không thể nào, lão ca ngươi sẽ không dọa chúng ta đó chứ, chúng ta đây là vì phát tài mới đến!"
"Phát tài? ?" Bảo tiêu nhìn về phía Nhạc Đông cùng Hoa Tiểu Song trong ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng cùng đáng thương.
"Đi đi, ta cũng không nhiều lời với các ngươi, các ngươi tự lo liệu đi, đúng rồi, cho các ngươi một lời khuyên, tuyệt đối đừng nghĩ đến trốn, nếu không, các ngươi bị bắt lại, nhốt vào nhà lao thì là chuyện nhỏ, chốc lát bị đưa đến chỗ bán thịt, thì đúng là muốn sống không được muốn chết không xong, sống mà còn khó chịu hơn chết."
"Bán thịt? Là mổ heo sao?"
"Mổ heo?" Đối diện với câu hỏi này của Hoa Tiểu Song, bảo tiêu trực tiếp nhìn Hoa Tiểu Song như nhìn một tên ngốc, hắn nói: "Chỗ đó là bán thận, chẳng những bán thận còn bán máu, hiểu không?"
"Đi, ta đây cũng là xem như nể tình các ngươi hai tên còn hiểu chuyện nên khuyên nhủ các ngươi, đường ra duy nhất hiện tại của các ngươi là hầu hạ cho tốt Phượng tỷ, Phượng tỷ nếu vui vẻ, các ngươi hai người còn có một con đường sống, rõ chưa?"
Nhạc Đông cùng Hoa Tiểu Song nhìn nhau một cái, sau đó nhẹ gật đầu.
...
Lúc này!
Tại một phòng làm việc thuộc cục trị an tỉnh Tây Nam.
Bạch Mặc ngồi trước máy vi tính, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, tốc độ nhanh chóng, chỉ có thể thấy được tàn ảnh ngón tay của hắn.
Bên cạnh, Chu Toàn nhìn thao tác kinh người của Bạch Mặc, liên tục gật đầu.
Đối diện Bạch Mặc, là mấy tên tinh anh máy tính được điều tới từ khắp cả nước.
Bọn họ đang có quy củ theo chỉ thị của Bạch Mặc, truy dấu vết các khoản tiền đi qua các tài khoản.
Một hồi tiếng bàn phím dày đặc trôi qua, Bạch Mặc bưng ly trà trước mặt lên muốn uống một ngụm, lập tức, hắn thấy hai lá trà nổi lơ lửng trong chén, hai lá trà này dường như có chút không cân xứng, hắn không nhịn được thổi lá trà, cho đến khi hắn cảm thấy lá trà đã cân xứng, hắn mới chậm rãi nhấp một ngụm trà.
"Sao rồi?"
Chu Toàn bên cạnh hỏi.
"Tiến triển không tệ, dựa theo tin tức Hoa Tiểu Song gửi về, Nhạc Đông đã từ bên tập đoàn ma túy đến bên tập đoàn lừa đảo, từ điểm đó để phân tích, bên tập đoàn ma túy đã bị Nhạc Đông giải quyết xong, tiếp đó, hắn chắc là sẽ động thủ đối với đội lừa đảo cùng đội buôn bán nội tạng trái phép."
Chu Toàn tấm tắc lấy làm lạ, gia hỏa Nhạc Đông này, quả thực là quá nhanh!
Từ lúc bọn hắn thỏa thuận xong, đến khi bọn hắn chui vào Miến Bắc, thời gian trôi qua chưa đến một tuần đi, vậy mà Nhạc Đông đã thu được chiến quả to lớn như vậy, người trẻ tuổi thật là ghê gớm.
"Tình hình truy vết tài khoản của ngươi thế nào?" Chu Toàn tiếp tục hỏi Bạch Mặc.
Bạch Mặc đặt ly trà xuống, xoa xoa ngón tay mình, nói: "Đã khóa được hai tài khoản cuối cùng, ở bên Thụy Sĩ, bên trong có mấy ức đô-la, mật mã tài khoản ta cũng đã lấy được, tùy thời có thể lấy số tiền đó về."
"Tốt!"
"Bất quá! ! !"
"Sao vậy? ?" Chu Toàn lên tiếng.
Bạch Mặc trả lời: "Bất quá, trong quá trình truy vết, ta phát hiện trong đó còn có chút khoản tiền tung tích không rõ, ta muốn tiếp tục 'câu cá', làm rõ triệt để hướng đi của những khoản tiền bị lừa đảo, đợi khi thu lưới tốt nhất bắt gọn bọn chúng một mẻ."
Chu Toàn suy tư một hồi, liền gật đầu.
"Cứ tự nhiên mà làm, hệ thống trị an Tây Nam của chúng ta cùng hệ thống trị an cả nước đều ủng hộ các ngươi, chỉ cần có thể nhổ được cái ung nhọt này, ngươi cùng Nhạc Đông, Hoa Tiểu Song, chính là anh hùng của hệ thống trị an chúng ta."
Nghe đến đây, Bạch Mặc lại tự giễu cười cười.
"Lãnh đạo, ta đã không phải người trong hệ thống trị an."
Đối mặt với sự tự giễu của Bạch Mặc, Chu Toàn đột nhiên nói: "Sai rồi, ngươi là!"
Nói xong, Chu Toàn xòe tay, trong tay có một vật nhỏ bằng kim loại.
Bạch Mặc nhìn thấy, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Đây là… Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Toàn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Chu Toàn nhẹ gật đầu, đặt vật kia vào tay Bạch Mặc, Bạch Mặc khi tiếp nhận vật nhỏ kia, hốc mắt đột nhiên đỏ lên!!!
Không ngờ rằng, sau khi bị khai trừ khỏi hệ thống trị an nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn có thể thấy nó!!!
Trong khoảnh khắc đó, nước mắt Bạch Mặc đã ướt hốc mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận