Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 446: Phòng tối vui kiệu, thăm thẳm tiếng ca! (length: 8172)

Đương nhiên, còn có thứ còn ghê tởm và thâm độc hơn cả mấy chuyện cẩu huyết.
Đó là máu Thiên Khôi!
Nếu như kẻ nào bày bố nơi này, đổ thứ này lên tượng ông Địa, lại dùng thủ pháp đặc biệt bịt kín hết tai, mũi, miệng của tượng, oán khí của ông Địa chắc chắn sẽ lớn hơn bao giờ hết.
Từ các dấu hiệu cho thấy, đại khái là như vậy.
Ông Địa bị nhốt trong tượng chịu nhục, giờ đã bắt đầu hắc hóa rồi.
Bọn người đứng sau tất cả chuyện này, cùng cái quyển sách nhỏ kia tốn nhiều công sức bày ra trận pháp này, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ có liên quan đến những dịch nhờn này?
Mấy thứ dịch nhờn xanh lè này nồng nặc mùi tanh hôi, chẳng lẽ là dịch nhờn chảy ra từ cơ thể của thứ gì đó?
Nhạc Đông lập tức cảnh giác, hắn quyết định vẫn nên đánh thức ông Địa triệt để trước đã.
Hắn lại lấy ra một chuỗi tiền Ngũ Đế, lấy trong Càn Khôn giới ra một thùng nước vô căn, trước dùng nước rửa sạch tượng ông Địa, gột rửa hết mọi thứ dơ bẩn. Tượng ông Địa bỗng khẽ động, Nhạc Đông nhìn kỹ, giật mình thấy sát khí nồng nặc từ tượng bốc lên tận trời.
Nhạc Đông không chút do dự cắn nát đầu ngón giữa, điểm một chỉ lên ấn đường của tượng ông Địa.
Một giây sau, luồng sát khí ngút trời như gặp phải kẻ thù, lập tức co rụt lại.
Nhạc Đông nhíu mày, hắn lấy ra bút lông chu sa, rồi lấy ra một tờ giấy tuyên.
Lần này, hắn viết luôn chú Tịnh Thiên Địa, viết xong, Nhạc Đông lại lấy một tờ giấy tuyên, lần này, mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, hắn muốn viết trực tiếp Kim Quang Chú.
Kim Quang Chú, trong tám đại thần chú của Đạo gia là một thứ nổi bật, có công hiệu trấn kinh, trừ ma, thu phục yêu quái, trấn áp quỷ dữ. Mỗi một môn phái đều có pháp môn tu luyện riêng, thi triển Kim Quang Chú sẽ xuất hiện hiệu quả khác nhau.
Pháp sư đạo môn bình thường dùng Kim Quang Chú đa số là để khai quang.
Còn lần này, Nhạc Đông không chỉ dùng Kim Quang Chú để khai quang lại cho tượng ông Địa, còn muốn dùng nó để tiêu diệt mấy thứ ô uế.
Khi viết chú Tịnh Thiên Địa, Nhạc Đông viết rất nhanh, còn khi viết Kim Quang Chú, Nhạc Đông trực tiếp cắn nát đầu ngón giữa, nhỏ ba giọt máu vào mực chu sa đã điều chế xong.
Khi dùng bút lông chấm vào mực chu sa có máu của hắn thì Nhạc Đông cảm giác bút lông trong tay có dấu hiệu không chịu nổi nữa.
Đúng lúc hắn viết Kim Quang Chú, một âm thanh ai oán thê lương vọng ra từ cửa hang dưới tượng ông Địa.
“Lang tại phương tâm thì, thiếp tại Đoạn Trường thì.
Ủy khuất tâm tình có tháng biết, Gặp lại không dễ tách rời dễ.” (khuyến khích đi nghe tiếng hát Sở nương ở thôn quê. ) Âm thanh này là giọng điệu cổ kịch Quảng Đông, thê lương ai oán, tựa như âm thanh từ cõi Cửu U vọng lại.
Khi âm thanh này xuất hiện, cả phòng tối bỗng chốc đỏ như máu, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Tí tách, tí tách!
Trong mơ hồ, bên hông phòng tối hình như xuất hiện một chiếc kiệu cưới màu đỏ, bốn hình nhân giấy mặt không chút biểu cảm khiêng kiệu hướng đến chỗ tế đàn của Nhạc Đông.
Phòng tối vốn không lớn, trong nháy mắt, cái kiệu cưới đã xuất hiện ngay bên cạnh Nhạc Đông.
Tiếng hát vốn từ trong hang truyền đến, giờ lại vang lên từ bên chiếc kiệu kia.
"Lang quân ơi, sao chàng nhẫn tâm vậy, nỡ lòng nào dìm thiếp xuống giếng, chàng có biết thiếp bị người ta vu oan không?"
Tiếng hát bỗng ngưng bặt, thay vào đó là âm thanh răng nghiến ken két như mài dao.
Nhạc Đông nhíu mày.
Thứ này hơi có chút bản lĩnh đấy, mình viết chú An Thổ Địa, viết chú Tịnh Thiên Địa, dù còn chưa dùng nhưng chỉ đặt ở đấy thôi cũng phải có tác dụng Trấn Tà đuổi ác chứ, mà thứ này vậy mà không làm cho cái kiệu trong kiệu lui bước.
Nhạc Đông không phản ứng đến nó, tiếp tục viết Kim Quang Chú của mình.
Lần này hắn viết rất chậm.
Mỗi khi bút viết một chữ, bút trong tay Nhạc Đông lại phát ra âm thanh răng rắc khó chịu đựng.
Khi viết xong đoạn đầu Kim Quang Chú “Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bản căn, quảng tu ức kiếp, chứng ta thần thông”, thì bút lông trực tiếp nổ tung trong tay Nhạc Đông.
Nhạc Đông có chút bất đắc dĩ.
Khi đoạn đầu của Kim Quang Chú vừa kết thúc, giọng nữ đáng sợ trong kiệu đỏ có vẻ hơi nổi giận.
"Lang quân ơi, chàng muốn đẩy thiếp vào chỗ chết sao?"
Nhạc Đông: “…” Lang quân cái gì lang quân, ta có quen ngươi à?
Hắn lại lấy ra một cây bút lông khác, tiếp tục viết… Giọng nữ trong kiệu đỏ càng trở nên thê lương.
"Sao chàng hại ta, chàng trả mạng cho ta, trả mạng cho ta..."
Nhưng dù cái kiệu kia có than khóc thế nào, Nhạc Đông cũng không thèm để ý, bốn người giấy khiêng kiệu đến bên mép tế đàn thì rõ ràng không dám tiến thêm nữa.
Sau khi phá hỏng mấy cây bút lông, Nhạc Đông cuối cùng đã viết xong Kim Quang Chú.
Khi chữ cuối cùng của Kim Quang Chú rơi xuống, cái kiệu cưới biến mất không tăm tích, tiếng hát ai oán thê lương lại vọng ra từ cửa hang dưới tượng ông Địa, cùng tiếng hát đó còn có vô số dịch nhờn màu lục trào ra.
Thứ bên kia dường như đang vội.
Bất quá nó càng vội thì chứng tỏ mình làm đúng rồi.
Viết xong, Nhạc Đông lại cắn đầu ngón giữa tay phải, lần này hắn trực tiếp chấm hai điểm lên tròng mắt của ông Địa, sau khi chấm xong, hắn không ngừng tay mà tiếp tục điểm huyết ấn lên tai, mũi và miệng tượng.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân tượng ông Địa đều rung lên bần bật.
Cả phòng tối đều rung lên kèn kẹt.
Nhạc Đông lấy ra chú Tịnh Thiên Địa, hai tay hợp lại, lá bùa chú Tịnh Thiên Địa trong nháy mắt hóa thành một làn khói xanh.
Toàn bộ uế khí trong phòng tối lập tức biến mất.
Dịch nhờn màu lục trên đất cũng như bị ai làm cho bốc hơi, biến mất trong nháy mắt.
Các loại khí tức bất minh trên tượng ông Địa trong nháy mắt tan đi, Nhạc Đông lại lần nữa cầm lấy chú An Thổ Địa, lần này hắn không dán lên tượng mà là trực tiếp nắm trong tay, bấm niệm pháp quyết thật nhanh.
Một giây sau, chú An Thổ Địa cũng hóa thành làn khói xanh.
Tượng ông Địa lại chấn động, cả pho tượng như sống lại.
Lũ dịch nhờn màu lục dưới tượng ông Địa như phát điên, điên cuồng trào lên, Nhạc Đông không ngừng tay, mà lập tức dùng Kim Quang Chú.
Chữ chú này hắn viết rất chậm, điều đó có nghĩa là gì? Điều đó cho thấy nó có thần hiệu.
Khi tờ giấy tuyên viết Kim Quang Chú hóa thành làn khói xanh, trên không bỗng xuất hiện từng chữ lớn bằng vàng nhấp nháy.
Một bài Kim Quang Chú hoàn chỉnh hiện ra giữa không trung.
Những kinh văn này, từng chữ châu ngọc, chứa đựng đạo lý to lớn, kim quang lấp lánh.
Lũ dịch nhờn ngoài hang như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, lập tức thụt lại.
Mấy kinh văn kia lơ lửng giữa không trung một lúc, rồi trực tiếp chui vào tượng ông Địa.
Một giây sau, cả phòng tối rung chuyển dữ dội.
Toàn bộ bệnh viện bỏ hoang đều rung chuyển.
Đạo trưởng Thương Tùng đang trông chừng Hoa Tiểu Song bên xe tưởng là sắp có động đất, nhưng khi ông ta vừa bấm đốt tay tính toán thì mặt biến sắc.
Cùng lúc đó, bên khu nhà trọ Thành Đô, cũng bắt đầu rung lắc.
Các tầng trên lầu 13 rung lắc với biên độ mắt thường có thể thấy được.
Những nhân viên phía dưới nhìn thấy cảnh này, từng người đều tái mặt kinh hãi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận