Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 91: Đến từ Lâm Chấn Quốc lo lắng (length: 8443)

Ngay khi Nhạc Đông định tắt điện thoại, Đường Chí Cương ở đầu dây bên kia lại lên tiếng:
"Nhạc tiên sinh, ta biết ngài là kỳ nhân, nên đã cố ý sai người dùng con đường hợp pháp mua được một chút sừng tê giác, còn có một nghiên mực chu sa do Tam Phong chân nhân từng dùng, cùng một vài thứ nhỏ khác, nếu Nhạc tiên sinh không chê thì ta sẽ cho người đưa đến ngay."
Nghe đến sừng tê giác cùng nghiên mực chu sa từng được Tam Phong chân nhân sử dụng, ngón tay Nhạc Đông đang định tắt điện thoại khựng lại.
Sừng tê giác ở trong nước là hàng cấm, có tiền cũng khó mà mua được, nếu chỉ có vậy thì Nhạc Đông chưa chắc đã động lòng, quan trọng là hắn đang muốn tìm thời gian mời lão gia tử đến nói chuyện.
Chỉ dùng thuật pháp mà nói, Nhạc Đông không dám chắc có thể giao tiếp bình thường với lão gia tử, nhưng nếu có sừng tê giác làm môi giới, khả năng giao tiếp bình thường sẽ tăng lên nhiều.
Còn về nghiên mực chu sa mà Tam Phong chân nhân từng dùng, nếu thực sự là thật thì đối với người trong Huyền Môn mà nói, đây không phải là thứ có thể đo đếm bằng tiền.
Một nhân vật được xem là Lục địa Chân Tiên cuối cùng của thời mạt pháp, đồ dùng của người ấy sao có thể không quý giá?
Dù chỉ là một nghiên mực chu sa bình thường, có danh hào của Tam Phong chân nhân gia trì thì cũng là một bảo vật lưu truyền hiếm có.
Nhạc Đông thực sự động lòng.
Hắn mang theo vài phần hứng thú nói: "Đường tiên sinh, ngài làm vậy đúng là khiến ta không thể cự tuyệt, được thôi, cho ta địa chỉ, ta đến đó ngay."
"Nhạc tiên sinh xuống lầu là được, ta đã cho lái xe đợi ngài dưới lầu khách sạn, vậy ta xin được chờ đón Nhạc tiên sinh quang lâm."
Đường Chí Cương này, làm người làm việc thật sự có một tay.
Người này, quả là một người không tầm thường.
Trong thương trường thì là một đại phú hào.
Đi hoạn lộ thì sẽ là một phương quan lớn.
Phân tích chi tiết mà nói, Đường Chí Cương này có lẽ nên đi theo con đường kinh doanh.
Nhạc Đông đứng dậy, thay một bộ quần áo khác.
Vẫn là áo phông trắng với quần jean xanh quen thuộc.
Hắn đã quen với trang phục này.
Nếu ăn mặc lòe loẹt, hắn chắc chắn không quen.
Cứ đơn giản vậy thôi, mình mặc thoải mái là được.
Xuống lầu, một chiếc xe đen lao vụt dừng ở cổng, Nhạc Đông không rành về xe, không biết đây là dòng xe nào, chỉ biết là giá không rẻ.
Thấy Nhạc Đông đến gần, lái xe cung kính mở cửa xe, nói với Nhạc Đông: "Mời Nhạc tiên sinh!"
Nhạc Đông chợt cảm thấy mình vẫn thiếu một cái áo khoác, một cái mũ, và một chiếc khăn quàng cổ để ra dáng đại ca. . .
Sau khi lên xe, lái xe không nói gì, từ tốn lái xe đi.
Nhạc Đông chán nản đánh giá bên ngoài, thấy xe đi vào đường tắt lại đúng là con đường ven sông Vĩnh Giang vào buổi sáng.
Xe đi tiếp một đoạn nữa, Nhạc Đông cơ bản xác định, đây là hướng đến bến tàu Vĩnh Giang.
Xe Mercedes đến gần bến tàu thì rẽ sang một lối khác, tiếp tục đi dọc theo sông Vĩnh Giang.
Ngồi trên xe có chút buồn chán, Nhạc Đông lấy điện thoại ra định lướt xem mấy video hài, dù tổng thể thì không được nghiêm túc cho lắm, nhưng bản thân hắn vẫn rất đứng đắn, mấy chị gái gì đó thì hắn tuyệt đối không xem.
Vừa lấy điện thoại ra thì điện thoại của Lâm Chấn Quốc đã gọi tới.
Nhạc Đông: "..."
Lão Lâm đồng chí, ngươi không phải yêu quái đấy chứ, sao mà tính chuẩn thế?
Hắn mở máy.
Sau khi kết nối, đầu dây bên kia một lúc lâu vẫn chưa có tiếng của Lâm Chấn Quốc.
Nhạc Đông vừa định mở miệng thì ở đầu dây bên kia đã vang lên tiếng kêu la thảm thiết xé lòng.
Nhạc Đông nghe quen thanh âm này.
Nghĩ ngợi một chút, Nhạc Đông liền biết đó là ai.
Không phải tiếng của tên ác ma giết người Đường Vận Lượng sao?
Tiếng kêu thảm thiết qua đi, giọng của Lâm Chấn Quốc mới vang lên.
Hắn nói: "Nhạc Đông, có rảnh không?"
"Lão Lâm đồng chí, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, Lâm Chấn Quốc dường như đang sắp xếp từ ngữ, một hồi lâu mới nói: "Sau khi Đường Vận Lượng và chó dữ bị bắt, ngày đầu tiên thẩm vấn thì bọn chúng vẫn bình thường, nhưng có vẻ như cả hai đều biết mình sẽ chết nên giả điên, không chịu trả lời bất cứ câu hỏi nào của chúng ta."
"Đến đường cùng chúng ta phải đưa chúng trở lại phòng giam trọng tội, ngay đêm đó Đường Vận Lượng và chó dữ la hét thảm thiết cả đêm, cái tiếng đó... Ta làm nghề bao nhiêu năm nay chưa từng nghe thấy, xé tim xé phổi còn chưa đủ để hình dung."
"Lúc đầu, chúng ta cho rằng hai tên này đang giả điên giả dại, muốn dùng lý do tinh thần có vấn đề để trốn tránh xét xử."
"Nhưng ngày hôm sau, hai tên điên cuồng đập cửa, dường như cầu xin chúng ta đưa chúng ra ngoài, lúc này thì hai tên kêu la thảm thiết cả đêm, đến nói cũng không thể nói được..."
"Chúng ta gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cả hai, trên người hai người không có bất cứ vấn đề gì, nhưng sau khi bác sĩ đi rồi, cả hai đều ngã quỵ xuống đất, không cách nào đỡ dậy, chúng ta lại gọi bác sĩ đến khám, phát hiện trên chân của cả hai đã bị hoại tử ra những lỗ bằng cỡ chiếc đũa, thấy cả xương..."
Nhạc Đông nhếch mép, đáp thẳng: "Chắc là do hai tên tạo nghiệp quá lớn, ngay cả ông trời cũng không chịu nổi, không muốn cho chúng chết nhanh quá."
Lâm Chấn Quốc đương nhiên biết ai đã ưu ái đặc biệt cho Đường Vận Lượng và chó dữ, hắn thông minh chuyển sang đề tài khác: "Là thế này, nếu muốn xét xử hai tên này thì lời khai là bắt buộc, ta đang đau đầu, không biết phải dùng cách nào để khiến hai tên này mở miệng."
Nhạc Đông lập tức đáp lời: "Có khi là do hai tên ngốc dại ra đấy? Tôi thấy đối phó với loại người này thì nên giam giữ cho tốt, chờ bọn chúng chịu khai thật thì thẩm vấn cũng không muộn, có thủ đoạn đặc biệt nào thì cứ dùng, đừng nói chuyện nhân quyền gì với bọn chúng."
Nói xong, Nhạc Đông lại nói: "Thôi được rồi, lão Lâm đồng chí, tôi còn có việc, tối ăn cơm rồi nói chuyện tiếp."
Nhìn Nhạc Đông cúp máy, Lâm Chấn Quốc thở dài.
Dù thời gian tiếp xúc với Nhạc Đông không dài nhưng anh biết Nhạc Đông rất có chủ kiến, tác phong lại khá thẳng thắn.
Trông có vẻ hòa nhã nhưng đó chỉ là do phép lịch sự của hắn thôi.
Cuộc gọi vừa rồi, thực ra Lâm Chấn Quốc muốn uyển chuyển bảo Nhạc Đông tạm thời buông tha cho Đường Vận Lượng và chó dữ, chờ thẩm vấn xong đã... Lúc đầu anh còn tưởng Nhạc Đông sẽ đồng ý.
Không ngờ rằng, Nhạc Đông lại không chút do dự mà từ chối anh.
Tuy không nói rõ, nhưng Lâm Chấn Quốc đã hiểu thái độ của hắn qua lời nói.
Đó là việc hai tên kia có bị xét xử hay không cũng chẳng sao.
Không bị phán quyết có lẽ còn tốt hơn, để chúng sống lâu hơn một chút, hảo hảo mà hưởng thụ cái cảm giác song trọng lăng trì đã.
Khi biết được thái độ của Nhạc Đông, Lâm Chấn Quốc không khỏi nhức đầu.
Phải làm sao để thuyết phục Nhạc Đông đây?
Ngoài ra, Lâm Chấn Quốc còn có một nỗi lo lắng mơ hồ.
Sau này Nhạc Đông có lạm dụng những thủ đoạn này không. . .
Lo lắng của anh không phải là không có lý.
Trong bộ phận an ninh từng có một tinh anh an ninh rất có tiền đồ, do bất mãn với một phán quyết vụ án, đã dùng thủ đoạn mình học được để loại bỏ tên tội phạm đó trong bóng tối.
Sau đó tổ trọng án tiến hành điều tra hắn, cuối cùng vì không có bằng chứng chứng minh là hắn làm, chỉ có thể xem cái chết của tên tội phạm đó là tai nạn để giải quyết.
Nhưng tinh anh an ninh đó cũng bị khai trừ khỏi hệ thống an ninh.
Dù sao, hệ thống an ninh có những quy tắc nghiêm ngặt, tình cảm cá nhân không thể đặt trên pháp luật.
Còn bây giờ Nhạc Đông thì...
PS: Chương này có phải là bị lỗi chương không, nên, tôi cũng không phải cố tình để lỗi chương, là kịch bản sai, là nhân vật trong truyện sai... Nói chung không phải lỗi của tác giả!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận