Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 177: Nghe một chút, đây đều là thứ gì hổ lang chi từ! (length: 8022)

Không có ngày tháng năm sinh, cách truy tìm hồn phách đã mất đi điểm định vị.
Bất quá, Nhạc Đông có thể dựa vào nửa đoạn thi thể phía dưới của người chết, dùng thuật pháp truy tìm vị trí nửa còn lại của thi thể.
Chỉ cần tìm được nửa thân trên của người chết, mọi chuyện liền dễ dàng.
Nghe Nhạc Đông nói xong, Trâu Thành lập tức đứng lên, nói với Nhạc Đông: "Đi, chúng ta bây giờ lập tức đi tìm nửa thân trên của người chết."
Nhạc Đông bảo Trâu Thành đừng nóng vội, muốn tìm được vị trí nửa thân trên của người chết, nhất định phải chuẩn bị một vài thứ mới được.
Đừng nhìn Trâu Thành lúc xem văn kiện thì có vẻ thư sinh nho nhã, nhưng khi bắt tay vào làm việc lại rất nhanh chóng quyết đoán, hắn lập tức bảo Nhạc Đông đi chuẩn bị các đồ vật liên quan, cần bao nhiêu cứ đưa hóa đơn báo cáo trực tiếp.
Nghe đến hóa đơn báo cáo, hai mắt Nhạc Đông sáng lên.
Bây giờ hắn đã là một thành viên trong bộ môn trị an, không thể giống như khi còn làm cố vấn, có tiền thưởng để cầm, nghĩ đến những tài liệu cần dùng khi phá án, Nhạc Đông lập tức cảm thấy có chút đau lòng.
Khá lắm, có nhiều thứ không hề rẻ, tuy rằng Nhạc Đông dùng đến, nhưng dù sao cũng hơi xót của.
Nghe nói có thể thanh toán lại, Nhạc Đông lập tức vui vẻ.
Chỉ là, thanh toán hóa đơn tiền giấy, cung cấp hương, giấy người xếp...thật được sao?
Tài vụ có thể duyệt báo được không?
Cho dù tài vụ duyệt báo, quay đầu kiểm tra đoán chừng cũng phải lôi những thứ này ra.
Nhạc Đông đem nỗi lo lắng của mình nói ra, Trâu Thành cũng hết hồn!
Chuyện này đúng là một chuyện phiền toái, ngươi đã bao giờ thấy cục trị an nào vì phá án đi mua giấy, hương, con rối chưa?
Nếu mà thật sự viết ra, quay đầu tài vụ liền sẽ xông tới chỗ khoa bọn hắn, hỏi hắn có phải đang cố ý kiếm chuyện không.
Nhưng mà không thanh toán cũng không đúng, dù sao đây là việc công, sao có thể để Nhạc Đông móc tiền túi ra được?
Trâu Thành nghĩ đi nghĩ lại, bất đắc dĩ nói: "Để lát nữa ta tìm An cục báo cáo chuyện này, cũng không thể để Nhạc Đông ngươi vừa bỏ công vừa tốn tiền."
"Đi, vậy thì làm phiền Trâu ca, ta đi chuẩn bị đồ trước đã."
"Đi, nhanh chóng lên, cố gắng phá án sớm ngày."
Đợi Nhạc Đông rời đi, Trâu Thành cũng đứng dậy, đi về phía văn phòng của An phó cục trưởng.
...
Nhạc Đông lái xe ra ngoài đường Phổ Đà.
Lúc này đã là bốn giờ chiều, ngoài sân khá nhàn nhã, bà Chu Thanh cùng mấy bà chủ xung quanh ngồi một bàn, đang đánh mạt chược.
Chỉ là giải trí thôi, thắng thua không lớn, đây cũng là một trong số ít những sở thích của bà Chu Thanh.
Lúc Nhạc Đông đến, bà Chu Thanh liền nhìn thấy con trai mình ngay.
Nhìn Nhạc Đông mặc bộ đồ hè cảnh phục, bà Chu Thanh thấy thế nào cũng thấy thuận mắt, bà đẩy mạt chược sang một bên, nói: "Không đánh nữa, con trai ta đến rồi!"
Ba người còn lại ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Nhạc Đông đến, mọi người nhao nhao trêu chọc: "Ông chủ Đông Tử, dáng vẻ này của cậu thanh tú quá nha."
"Đúng đó, nếu mà tôi trẻ ra hai mươi tuổi, nhất định sẽ theo đuổi Đông Tử."
"Đông Tử, hay là cậu xem dì đây thế nào, không thiếu tiền, biết quan tâm người khác, cậu cứ thử xem, đảm bảo sẽ nghiện."
Nhạc Đông: "..."
Nghe xem, đây đều là cái thứ hổ lang chi từ gì vậy, mấy bà dì này đều là LSP, mà lại là loại không thể trêu vào được.
Bà Chu Thanh liếc mắt nhìn đám bạn đánh bài, trực tiếp dạy dỗ: "Các người từng người, còn muốn trâu già gặm cỏ non, cũng không soi gương xem thử đi, con trai ta có thèm các người."
"Ôi chao, bà Chu à, tôi không thích nghe câu này của bà à nha, tôi cũng chỉ hơn Đông Tử có mười mấy tuổi thôi, với cả, có lớn mới tốt, rất thành thục, hắn vừa động một cái, tôi liền biết dùng tư thế gì rồi."
Bà Chu Thanh: "..."
Bà biết đám bạn đánh bài này đều là mấy người ba hoa, cãi nhau với họ, bọn họ chỉ có thích thôi.
Bà quyết đoán lôi Nhạc Đông đi, tránh để đám lsp này dạy hư con trai mình.
"Con trai, con không phải đang làm việc sao, sao lại về?"
"Con về lấy ít đồ, lát nữa cần dùng."
Nghe nói Nhạc Đông về lấy đồ, sắc mặt bà Chu Thanh đột nhiên trở nên căng thẳng, bà có chút lo lắng nói: "Đông Tử à, có nhiều thứ con đừng dùng linh tinh à, ông nội con trước khi đi đã dặn rồi, phải để ý con đừng dùng thuật pháp lung tung, những thứ kia giảm phúc giảm thọ, nhà ta Nhạc gia chỉ có mình con là dòng độc đinh, cũng không thể xảy ra chuyện gì."
Nhạc Đông cười hắc hắc, nói: "Lão má, mẹ yên tâm đi, con dùng thuật pháp là để phá án, là đang làm việc thiện, sẽ không giảm phúc giảm thọ."
"Nhưng mà!"
"Mẹ yêu dấu của con, có bao giờ mẹ thấy con làm chuyện lỗ vốn chưa, mẹ cứ yên tâm đi."
"Được rồi!" Dù ngoài miệng đồng ý, trên mặt bà Chu Thanh vẫn lộ ra vài phần lo lắng.
Nhạc Đông vào cửa hàng, lấy ra một con trâu giấy, sau đó lại lấy ra một con ngẫu nữ bằng giấy, tiện tay cầm một bó đàn hương, một túi tiền giấy.
Đem những thứ này bỏ lên sau xe, Nhạc Đông lại nói với mẹ mình: "Mẹ, buổi tối con có thể phải làm thêm giờ, sẽ không về ăn cơm đâu, mẹ với ba đừng đợi con."
"Nhớ phải ăn chút gì, đừng để đói bụng!"
"Đi, biết rồi!"
Nhìn Nhạc Đông lái xe rời đi, bà Chu Thanh cầm điện thoại lên, gọi cho Nhạc Thiên Nam.
Nhạc Thiên Nam đang ở công ty uống trà đánh bài với bạn bè, thấy bà xã đại nhân gọi điện thoại tới, ông lập tức làm một động tác suỵt khẽ, đám bạn đều im lặng lại rồi, ông mới nghe máy.
"Bà xã đại nhân thân ái, có dặn dò gì sao?"
"Ông xã à, em nhớ ra một chuyện, con trai Đông Tử nhà mình phá án có dùng mấy thủ đoạn gia truyền của ông già không?"
"Ừm, cái này, chắc là có dùng chứ! ! !"
"Ông già đã có nói rồi, những thứ đó dùng linh tinh sẽ giảm phúc giảm thọ, không được, lát nữa phải khuyên bảo con trai, thật sự không được thì bảo nó từ chức đi, nhà mình cũng không thiếu chút tiền đó, cũng không cần thiết để nó làm rạng rỡ tổ tông."
Nhạc Thiên Nam suy nghĩ một lúc, lời bà xã nói hình như cũng có lý, nhưng mà, Đông Tử dùng để phá án, chắc không đến mức giảm phúc giảm thọ đâu?
Không được, chuyện này liên quan đến con trai mình, lát nữa phải tìm cách hỏi ông già mới được.
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Thiên Nam cũng mất hết hứng thú đánh bài lén, chào hỏi bạn bè một tiếng rồi mở xe đuổi về tiệm.
Nhạc Đông hoàn toàn không nghĩ tới, mình chỉ về lấy ít đồ thôi mà, kết quả ba mẹ mình lại não bổ ra nhiều thứ như vậy, nếu hắn mà biết, nhất định sẽ lén về lấy đồ thôi.
Lúc này Nhạc Đông đang lái xe thẳng đến cục thành phố.
Chờ hắn đến cục thành phố thì, đã gần đến giờ tan làm.
Trâu Thành vẫn còn ở văn phòng chờ Nhạc Đông, vừa thấy Nhạc Đông đến, hắn vội vàng ra đón.
"Nhạc Đông, ta đã báo cáo với An cục rồi, hắn bảo ta cứ tùy cơ ứng biến, hắn có thể ký tên thanh toán."
"Được." Nhạc Đông căn bản không khách sáo, cái đồ này vốn dĩ nên như thế.
"Cậu chuẩn bị đồ xong hết chưa?"
"Xong rồi, đúng rồi, Trâu trưởng khoa, anh phải mang cái nửa đoạn thi thể kia về lại chỗ phát hiện."
"Hả!"
Nghe Nhạc Đông nói, Trâu Thành lập tức đau đầu.
Mang về? ? ?
Thi thể này vừa vào chỗ pháp y, muốn mang đi, trừ khi là sau khi phá án thì đưa đến nhà tang lễ, không thì không thể mang ra ngoài.
Nếu như muốn mang ra ngoài, nhất định phải xin lãnh đạo phê duyệt đặc biệt.
Trâu Thành vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Có thể giải quyết ở phòng giải phẫu được không?"
Nhạc Đông nghĩ một lúc, cảm thấy có thể thử một chút.
Lúc mình nhận chức, đã cảm nhận được quốc vận gia thân, đây là dấu hiệu nhận được sự tán thành của quốc vận, theo lý mà nói, mọi việc mình làm trong cục trị an đều sẽ được các thần thú liên quan cho phép.
"Vậy thì đến phòng giải phẫu đi!"
"Đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận