Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 147: Sương mù nồng nặc, cách không đánh cược! (length: 8068)

Nhạc Đông chào hỏi Lâm Chấn Quốc một tiếng, hai người rời bệnh viện bằng xe công vụ, lái thẳng đến quán bar Mị Sắc.
Trên đường đi, Lâm Chấn Quốc vừa lái xe vừa nói: “Nhạc Đông, rốt cuộc Lão Dương làm sao vậy? Hắn còn có khả năng tỉnh lại không?”
Nói xong, hắn thở dài, có chút buồn bã nói: “Lão bà Lão Dương mấy ngày nay khóc sưng cả mắt rồi, con gái hắn năm nay bốn tuổi, mỗi ngày khóc đòi ba ba, ta khuyên mãi mới cho nàng về lại Ly thành, nếu Lão Dương cứ bất tỉnh hoài thì nhà bọn họ trời cũng sập mất thôi.”
“Yên tâm, có ta ở đây.” Nhạc Đông nghiêm túc gật đầu nói: “Tình huống của Lão Dương ta cơ bản đã nắm rõ, không có vấn đề gì lớn, hắn chỉ là mất hồn thôi, gọi hồn về là giải quyết được.”
“Mất hồn? Đây không phải là mê…khụ khụ!!!” Nghe đến đây, theo thói quen, Lâm Chấn Quốc suýt nữa thốt ra là mê tín, nhưng vừa nói ra đến miệng, hắn lập tức nhớ đến những thủ đoạn thần kỳ của Nhạc Đông.
“Ha ha, quen miệng thôi, trước đây gặp phải chuyện kiểu này, hay quen miệng mắng là mê tín, nhất thời chưa sửa được.”
Nhạc Đông cười nói: “Cái này là tin có không tin không mà.”
Lâm Chấn Quốc vừa lái xe vừa liếc Nhạc Đông một cái, ta tin ngươi mới lạ đó, nếu chưa tận mắt thấy ngươi làm trò ảo thuật, ta mới tin là quỷ.
“Vậy thì mau chóng gọi hồn hắn về đi, Lão Dương bất tỉnh, nhiều chuyện đều không thể nào làm rõ được.”
Nhạc Đông khẽ gật đầu, “Chúng ta đến quán bar Mị Sắc xem trước, khi người ta cảm xúc bị dao động mạnh thì nhân hồn sẽ dễ bị tách ra khỏi thể xác, nói cách khác, hồn của Dương đại ca rất có khả năng vẫn còn ở quán bar Mị Sắc.”
“Đi!” Lâm Chấn Quốc đạp chân ga, rất nhanh hai người đã đến quán bar Mị Sắc.
Lúc này quán bar Mị Sắc đã bị tạm dừng kinh doanh, ngoài cổng còn có nhân viên bảo vệ chuyên môn canh giữ hiện trường.
Lâm Chấn Quốc và Nhạc Đông đỗ xe xong, đi thẳng đến quán bar.
Nhân viên bảo vệ quán bar rất quen với Lâm Chấn Quốc, vừa thấy Lâm Chấn Quốc liền cười chào hỏi: “Lâm sở, lại đến kiểm tra hiện trường ạ?”
“Ừ, đúng vậy, hai ngày nay có động tĩnh gì không?”
“Không có gì, chỉ có ông chủ quán cứ đến ba lần một ngày, lần nào cũng hỏi khi nào mới được dỡ phong tỏa.” Nhân viên canh gác quán bar kể với Lâm Chấn Quốc.
“Còn muốn dỡ phong tỏa ư? Nếu mà điều tra ra có vấn đề thì cái quán này coi như xong.” Nói xong, Lâm Chấn Quốc dừng một chút rồi lại nói: “Tôi lên trên xem một chút, à đúng, đây là Nhạc Đông Nhạc trưởng khoa, thành viên mới của tổ chuyên án chúng tôi.”
“Nhạc Đông? Có phải là Nhạc cố vấn phá vụ án xác chết trôi ở vịnh sông Vĩnh Giang không?”
Nhạc Đông gật đầu cười.
“Là tôi đây, chào anh, tôi là Nhạc Đông.”
“Ha ha, cuối cùng cũng gặp được người thật rồi, chào anh, tôi là Cổ Trình.”
Nói xong, Cổ Trình mở cửa.
Nhạc Đông và Lâm Chấn Quốc cùng nhau đi vào quán bar.
Tại cửa quán bar, hai người đều thay dép lê.
Đây là trang bị bắt buộc phải thay trước khi vào hiện trường vụ án.
Sau khi bị đóng cửa bốn năm ngày, không khí trong quán bar Mị Sắc trở nên vô cùng ngột ngạt.
So với sự xa hoa trụy lạc trước đây, quán bar Mị Sắc bây giờ trông có phần rách nát.
Nhạc Đông còn nhớ rõ ngày mình một thân một mình xông vào đây, bên trong toàn là mấy bà cô như sói như hổ, cứ như lạc vào Động Bàn Tơ vậy.
Cũng may công phu của hắn không tệ, không thì chưa chắc đã có thể thoát ra.
Cảnh tượng đó, nghĩ lại thôi cũng thấy hơi… khó tả kích thích.
Lần theo trí nhớ, Nhạc Đông lên lầu hai, tìm đến phòng bao kia, trước khi vào phòng bao Nhạc Đông quan sát kỹ hành lang, trên hành lang chỗ nào cũng gắn camera.
Nhạc Đông nói: “Lâm sở, mấy cái camera này hôm đó đều bị động tay sao?”
Lâm Chấn Quốc khẽ gật đầu, “Sau khi bộ phận kỹ thuật kiểm tra kỹ lưỡng thì đúng là những camera này đều bị người ta chỉnh sửa rồi.”
“Đều bị chỉnh sửa hết, vậy cái camera ở phía ngoài mái hiên kia liệu có bị sửa không?” Nhạc Đông suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Video Tần Hùng Lỗi nổ súng vào Lão Dương sau khi bộ phận kỹ thuật giám định nhiều lần, vẫn chưa phát hiện bị chỉnh sửa gì, lúc Dương Kinh Vĩ đi vào phòng bao thì mặt đối diện chỉ có một mình Tần Hùng Lỗi, Tần Hùng Lỗi thấy Dương Kinh Vĩ xong liền rút súng bắn ngay, có điều video sau đó thì bị xóa hết.”
Nghe xong Nhạc Đông nhíu mày, lúc đầu ở văn phòng Chu Toàn hắn cũng xem qua đoạn video thu hồi lại được, Tần Hùng Lỗi rút súng bắn quả thật không chút do dự.
Khi ấy đoạn video chỉ có mỗi một đoạn đó, Nhạc Đông còn tưởng là Chu Toàn tiện cho hắn xem, cố tình lấy ra một đoạn, xem ra giờ thì biết, những hình ảnh sau khi mình chạy tới cũng đã bị xóa.
Vậy rốt cuộc kẻ đứng sau màn vì sao phải xóa những nội dung sau đó?
Từ lúc mình nghe thấy tiếng súng cho đến khi mình xông vào phòng bao, tính ra cũng chỉ khoảng mười giây, trong mười giây này thì Tần Hùng Lỗi chắc chắn là chạy không xa, khi ấy mình chỉ mải cứu người, cũng không đuổi theo, nếu mà đuổi theo có lẽ đã bắt được Tần Hùng Lỗi rồi.
Không đúng, không đúng, chắc chắn vẫn còn chỗ nào đó mà mình chưa nghĩ ra.
Nhạc Đông tạm thời gác những suy nghĩ đó lại, hắn quan sát kỹ phòng bao, nhưng không thấy có hồn của Dương Kinh Vĩ ở bên trong.
Hồn hắn vậy mà không ở đây!!!
Nhạc Đông xoa xoa thái dương.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại án này, mơ hồ hắn có cảm giác, kẻ đứng sau màn vụ án này đang cố tình bày trận mê cung.
Hắn giống như là một kỳ thủ đang cách không đấu trí với mình vậy.
Cảm giác này rất lạ, nhưng Nhạc Đông vẫn cứ có cảm giác này.
Nhạc Đông cẩn thận nhớ lại từng chi tiết mình phát hiện lúc trước, lúc mình đuổi đến phòng bao, Dương Kinh Vĩ đã bảo mình mau đuổi theo, nói không thể để vật kia rơi ra ngoài.
Lúc đó hắn đang cứu Dương Kinh Vĩ, không có đuổi theo.
Vậy, rốt cuộc vật trong miệng Dương Kinh Vĩ là gì?
Vỏ lột xác của Tam Phong chân nhân?
Không phải, vỏ lột xác của Tam Phong chân nhân đâu phải là thứ nhỏ nhặt gì mà có thể bỏ túi mang đi dễ dàng như vậy.
Nhạc Đông nhíu mày.
Vụ án này càng tiếp xúc lại càng thấy mịt mù sương khói.
Hắn quyết định sẽ từ từ suy xét cẩn thận lại một lượt.
Từ lúc mình truy đuổi Tần Hùng Lỗi đến quán bar, rồi lại đến sự kiện nổ súng xảy ra, nghe thì dài dòng, thực chất cũng chỉ có mười phút.
Mười phút đồng hồ này vậy mà có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, thủ đoạn của kẻ sau màn cũng sắc bén thật đấy.
Nếu mình đoán không sai thì kẻ sau màn khi ấy cũng có mặt ở quán bar Mị Sắc, hắn có thể ở phòng máy giám sát nhất.
Việc Tần Hùng Lỗi bắn Dương Kinh Vĩ, và cả vật trong miệng Dương Kinh Vĩ chắc chắn đều liên quan đến kẻ đứng sau màn kia.
“Cũng thú vị đấy!” Nhạc Đông cử động ngón tay, hắn có một cảm giác hưng phấn như đang gặp đối thủ.
“Lâm sở, bên tổ chuyên án có quỹ đạo hoạt động của Dương Kinh Vĩ và Tần Hùng Lỗi không?”
“Có, nhưng mà ở bên tổ chuyên án.”
“Đi thôi, về xem sao.”
“Bây giờ đi hả?” Lâm Chấn Quốc nghi hoặc hỏi.
“Ừm, ở đây cũng không phát hiện ra gì, giám sát cũng bị động tay hết cả rồi, ở đây cũng vô dụng thôi.”
“Có phải là ngươi quên gì đó rồi không?”
Lâm Chấn Quốc vừa dứt lời, Nhạc Đông biết hắn muốn nói gì, thế là hắn nói: “Hồn của Dương đại ca không ở đây, quay về xem quỹ đạo hoạt động của hắn, ta sẽ đi tìm sau, nếu không được thì ta đành phải khai đàn làm phép chiêu hồn.”
“Khai đàn làm phép…”
Lâm Chấn Quốc tự dưng hình dung ra một cảnh tượng, Nhạc Đông đang ở sở trọng án tỉnh giăng hương án, thay đạo bào cầm kiếm gỗ đào nhảy loạn xạ.
Hình tượng này nghĩ sao cũng không thấy hợp lý!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận