Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 879: Mời Tôn Thượng chịu chết (length: 7725)

Nhạc Đông ôm bụng cười lớn, cười đến mức không thể đứng thẳng dậy được.
Hắn vừa cười, vừa dùng ngón tay chỉ vào hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền và con Thi Vương sau lưng hiệu cầm đồ.
Trương Giác của hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền có vẻ không hiểu chuyện gì, hắn nhìn về phía Nhạc Đông, cung kính nói: "Tôn Thượng, ngài ở giữa trấn thủ, tự biết nhân gian khó khăn, cũng biết nhân tính phức tạp, cảnh tượng đó, chẳng lẽ không phải nhân gian đang trình diễn sao?"
Nhạc Đông chống người lên, giễu cợt nói: "Cho nên?"
Trương Giác của hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền bị câu hỏi của Nhạc Đông làm cho ngớ người, rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thần.
"Cho nên, Tôn Thượng, ngài bảo vệ nhân gian là không đáng."
"Mắc mớ gì tới ngươi!"
"Hả????"
Hắn tựa hồ không ngờ tới Nhạc Đông lại đột nhiên buột miệng chửi tục, "Tôn Thượng, xin tự trọng."
"Chẳng lẽ không đúng sao? Đây là chuyện giữa chúng ta, liên quan gì tới U Minh các ngươi? Còn nữa, biết cái gì gọi là 'lật mặt nhanh như lật bánh tráng' không? Với hạng người như ngươi, còn muốn lừa phỉnh ta? Ngươi thật coi ta ngu xuẩn?" Nhạc Đông khinh thường nhìn về phía đạo nhân của hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền, tiếp tục nói: "Để người ra đi, diễn trò vui với các ngươi lâu như vậy, rất mệt."
"Tôn Thượng, ngài đang nói cái gì, ta nghe không hiểu?" Đạo nhân có vẻ không hiểu.
"Chúng ta cũng không cần giả ngây giả ngô nữa làm gì, U Minh dù sao cũng là một giới, chơi loại thủ đoạn này cũng làm người ta xem thường, ngươi nói có phải không, tiên sinh 'Gia Cát Khổng Minh'?"
Đạo nhân có chút bất ngờ nhìn mình, rồi lại nhìn về phía Nhạc Đông, nghi hoặc hỏi, "Ngươi làm sao thấy được."
"Nói thật, ta suýt chút nữa bị ngươi dẫn lệch rồi, từ năm đạo luân hồi bắt đầu, các ngươi đã từng bước thiết kế ta, để ta 'vào trước là chủ', coi cái người đối thoại với ta là âm hồn của Gia Cát Khổng Minh lưu lại nơi này, sau đó từng bước dẫn dắt ta hoài nghi người sáng lập đạo giáo, thủ đoạn của các ngươi rất cao minh, nhưng mà..."
"Nhưng là chúng ta vẫn đánh giá thấp ngươi, không hổ là Đông Nhạc đại đế, một thân trấn Âm Dương, một thân thủ lục đạo, còn một thân trấn thủ nhân gian, một thần ba thể, khiến U Minh ta không thể xâm lấn Âm Dương."
Đạo nhân ngửa mặt lên trời thét dài, một giây sau, nguyên bản hóa thân Gia Cát Khổng Minh, đạo thân ảnh kia cũng xuất hiện ở hiện trường.
"Đã bị ngươi phát hiện, vậy ta cũng không cần giả bộ nữa, bất quá, ta vẫn muốn hỏi một câu, ta tự nhận là làm không chê vào đâu được, vì sao ngươi có thể nhìn ra."
Không chê vào đâu được?
Cái trò bịp bợm không chê vào đâu được này, ngay từ đầu, Nhạc Đông còn tưởng đây chính là ảo ảnh của Gia Cát Khổng Minh, nhưng khi đi qua năm cái giếng, Nhạc Đông phát hiện cái gọi là Gia Cát Khổng Minh này rõ ràng có vấn đề.
Lúc mới bắt đầu, Nhạc Đông nói chuyện bát quái hắn có vẻ không hiểu, nhưng sau này, trực tiếp dùng 'lưới Ngạnh' (từ lóng trên mạng) với Nhạc Đông.
Nếu hắn thật sự là Gia Cát Khổng Minh, thì cái 'lưới Ngạnh' này hắn lấy ở đâu ra, với tính cách cẩn thận của Gia Cát Võ Hầu, nếu muốn làm một chuyện, nhất định phải làm kín kẽ, hoàn hảo, tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi ẩn náu, đi học những thứ vô nghĩa này của người ngoài.
Còn nữa, Gia Cát Khổng Minh thân là một đời danh tướng, lời nói việc làm tự nhiên có phong thái riêng, nhưng cái ảo ảnh hắn gặp phải lại mở miệng một tiếng 'đạo hữu', rõ ràng là không thích hợp.
Hắn muốn cho Nhạc Đông một ấn tượng 'vào trước là chủ', nhưng hắn đã quên một điều, nghề chính của Nhạc Đông là gì, hắn là làm công tác trinh sát, tuy không phải là trinh sát chuyên nghiệp tốt nghiệp chính quy, nhưng hắn ở trong hệ thống trị an cũng lăn lộn mấy tháng, mưa dầm thấm đất, nếu như đến cả cẩn thận điểm này mà không học được, thì quả là lăn lộn uổng phí.
Sở dĩ hắn diễn kịch, đó là muốn xem hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền rốt cuộc muốn làm cái gì mà thôi.
Theo những gì mắt thấy, hắn muốn 'gắp lửa bỏ tay người', để mình hoài nghi người sáng lập đạo giáo Trương Giác, sau đó mượn tay mình đạt được một số mục đích.
Thực tế, trước đó, Nhạc Đông suýt chút đã tin.
Dù sao, căn hộ ở Thành Đô cũng vậy, tầng hầm gara ở Tây Nam cũng vậy, bao gồm cả chuyện ở Miến Bắc, đều có bóng dáng của nhà họ Trương ở đảo Bất Hiếu, nếu như không phải hắn 'vẽ rắn thêm chân', chuyện này có lẽ đã thành rồi.
Vừa hay là cái trò 'vẽ rắn thêm chân' của hắn, trực tiếp khiến Nhạc Đông cảnh giác, hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền khống chế một lượng lớn khôi lỗi ở nhân gian, 'lưới Ngạnh' gì đó, hắn tự nhiên có biện pháp biết được.
Cho nên...
Nếu Nhạc Đông đến cả điều này mà nhìn không ra, vậy thì hắn cũng đừng có lăn lộn nữa làm gì.
Để Lâm Chấn Quốc bọn họ nghe thấy thì sẽ cười rụng răng mất.
Nhạc Đông bất đắc dĩ nhìn đạo nhân của hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền một cái, khinh bỉ nói: "Ngươi diễn rất tốt, nhưng lần sau đừng diễn nữa, nhìn ta đau cả bụng."
"Đã như vậy, chúng ta liền nói thẳng ra, Đông Nhạc đạo hữu, vừa rồi ngươi cũng thấy sự bẩn thỉu của nhân gian, những kẻ thấp hèn như vậy, có đáng để ngươi bảo vệ sao? Sao không để U Minh ta rửa sạch một lần, tái tạo Nhân Giới, để cả nhân gian làm theo quy hoạch của ngươi một lần nữa?"
"Ta cảm thấy ngươi nên lịch sự một chút, nói chuyện với ta, trước tiên ta giới thiệu bản thân một chút đã, còn nữa, trong một tràng dài ngươi nói, chỉ có hai chữ là đúng, đó chính là 'Nhân Giới'."
Đúng vậy, Nhân Giới Nhân Giới, không có người thì còn gọi là Nhân Giới làm gì!
Mặc kệ đạo nhân này có giỏi biện luận như thế nào, nói toạc trời đất, Nhân Giới là vì có nhân tộc tồn tại nên mới gọi là Nhân Giới, nếu không thì gọi là cái gì, trực tiếp gọi là Đất Giới chẳng phải tốt hơn sao?
Hắn muốn thuyết phục mình, có thể sao?
Thế giới này cố nhiên tan nát, nhưng cũng không phải là tất cả.
Những tội ác hắn trưng ra, không thể đại diện cho tất cả mọi người.
Thế giới này tan nát, nhưng luôn có những người tâm hồn tỏa sáng đang cố gắng hàn gắn.
Có ngày thì có đêm, có ác thì có thiện.
Nhân tính, có lẽ vốn dĩ ác, nhưng cũng có thể giáo hóa.
Còn U Minh thì sao? Vốn là vì hủy diệt mà tồn tại, là nơi tập hợp tất cả cảm xúc tiêu cực trong giới Âm Dương.
Nơi như vậy, có tư cách gì mà nói đến nhân gian.
Chiến loạn nhân gian, tội ác nhân gian, có lẽ đều do ảnh hưởng từ U Minh cũng khó nói.
"Bần đạo Di Mộng, Đông Nhạc, bần đạo hỏi ngươi một lần cuối cùng, nhân gian này ngươi là thả hay không thả, là địch hay bạn, chỉ ở một ý niệm của ngươi."
Nhạc Đông cười cười, nhân gian này có quá nhiều điều tốt đẹp, người thân, người yêu, bạn bè, ai mà không đáng để mình bảo vệ?
Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, đây là cái kiểu giải quyết gì.
Khi Tiểu Nhạc Đông rời đi, Nhạc Đông đã biết mục đích thật sự khi mình đến nhân gian lần này.
Tái tạo thần đình ba thước, để người có tội không bị pháp luật trừng phạt thì cũng nhận được sự trừng phạt.
Để những người lương thiện, không phải chờ đến đời sau mới được hưởng phúc báo, mà là ngay kiếp này đã có thể tận hưởng những phần thưởng xứng đáng.
Nhạc Đông biết, muốn làm được điều này rất khó, nhưng... Hắn sẽ không lùi bước.
"Di Mộng? Cái tên của ngươi cũng ngu xuẩn như ngươi vậy, hỏi câu hỏi cũng ngu xuẩn y như vậy."
"Ngươi rất thông minh, nhưng thông minh quá mức rồi, hôm nay nơi này, chính là chỗ ngươi bỏ mạng, tiếp theo, mời Tôn Thượng nhận lấy cái chết! ! !"
Vừa dứt lời, tám đạo thông đạo mở rộng tràn vào vô số U Minh chi khí, trong U Minh chi khí đó, có vô số U Minh Thú.
Khóe miệng Nhạc Đông khẽ nhếch lên, chiến ý trong nháy mắt tăng vọt.
Tuyệt địa sao?
Đánh một trận rồi tính...
Bạn cần đăng nhập để bình luận