Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 12: Ngươi là đem hắn khi con rể bồi dưỡng? (length: 8051)

Đương nhiên, Hướng Chiến đây cũng chỉ là trong lòng hơi có chút hâm mộ mà thôi, chứ không hề ghen ghét.
Đối với Nhạc Đông, dù có làm cả đời cảnh sát hình sự hắn cũng phải nói một chữ phục, và đó là sự khâm phục từ tận đáy lòng.
Vĩ nhân từng nói, mèo trắng mèo đen, bắt được chuột là mèo giỏi.
Đối với công tác trị an, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần trong phạm vi pháp luật cho phép, có thể nhanh chóng phá án đều là thủ đoạn tốt.
Hướng Chiến thu hồi suy nghĩ, chủ động đề cử với lãnh đạo trực tiếp của mình: "Ninh cục, tôi đề cử Nhạc Đông, thủ đoạn của cậu ta tôi đã tận mắt chứng kiến, tuyệt đối đáng tin."
Ninh Vĩnh Bằng nhẹ gật đầu, sau khi nghe Lâm Chấn Quốc nói về việc này, hắn cũng đã có quyết định này.
Chỉ là, hắn vẫn chưa chính thức quyết định.
Cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, trước khi hắn tận mắt chứng kiến, hắn vẫn bảo lưu ý kiến.
"Sao, Ninh cục không tin? Dù ông không tin tôi lão Hướng, chẳng lẽ ông lại có thể nghi ngờ lão Lâm nói dối hay sao."
Ninh Vĩnh Bằng xua tay nói: "Lão Hướng, không phải là tôi không tin ông, nhưng chuyện này là đề cử lên tỉnh cục, tôi phải cẩn thận một chút cũng không sai, mất mặt thì không phải mình tôi mà là toàn bộ cục trị an Ly Thành."
"Thế này đi, lát nữa ông bảo cậu ta đến phân cục một chuyến, tôi cũng muốn gặp cậu ta một chút."
Hướng Chiến đại khái hiểu ý của lãnh đạo mình.
Đây là muốn đích thân kiểm tra rồi mới quyết định có nên đề cử hay không.
Hai người lại hàn huyên một hồi về vụ án, Hướng Chiến đem những gì mình tận mắt nhìn thấy không giữ lại chút nào kể cho Ninh Vĩnh Bằng nghe.
Nghe xong Nhạc Đông không những có thủ đoạn mà còn kín đáo, logic, đặc biệt là khả năng quan sát, hắn khó được cất lời khen ngợi vài câu.
Điều này khiến Hướng Chiến thầm giật mình, lãnh đạo của mình bình thường khen người nhiều nhất cũng chỉ là một câu làm tốt lắm, không ngờ sau khi nghe về hành động của Nhạc Đông trong vụ án thì lại khen Nhạc Đông là thanh niên tuấn tú, tiền đồ không thể lường.
Nửa giờ sau, Hướng Chiến rời khỏi phân cục.
Đêm đó, cuối cùng hắn cũng có thể ngủ ngon giấc.
Làm công tác hình sự trinh sát, thường xuyên vì vụ án mà phải thức đêm tăng ca, có khi nửa tháng cũng chưa chắc về nhà được một lần.
Lần này còn coi là tốt, ba ngày đã giải quyết xong một vụ án mạng.
Trên đường về nhà, Hướng Chiến lại nhận được điện thoại của Lâm Chấn Quốc.
"Lão Hướng, Ninh lão đại bên kia nói sao?"
Lâm Chấn Quốc này, quả thật rất để ý đến chuyện đưa Nhạc Đông lên, nhưng hắn cũng có thể hiểu được, dù sao Lâm Chấn Quốc ban đầu cũng từ đội trọng án chuyển xuống làm trưởng công an phường Triều Dương.
Khi bị điều đi, hắn không muốn một chút nào, bất đắc dĩ vì bên phường Triều Dương thiếu một người có năng lực trấn giữ, nên mới phải điều hắn tới.
Hướng Chiến mệt mỏi nói: "Lão Lâm à, đây không phải là phong cách của ông, ông khi nào thì lại quan tâm đến một người như vậy."
"Vớ vẩn, tôi không phải vì đội trọng án sao, hơn nữa, Nhạc Đông cậu ta đáng để chúng ta vì cậu ta mà vận động."
"Được được được, tôi biết rồi, mà ông gọi cho Nhạc Đông cậu ta trả lời thế nào."
"Thằng nhóc đó nghe xong có tiền thưởng khi làm cố vấn đặc biệt hỗ trợ phá án, lập tức đồng ý." Nói đến đây, Lâm Chấn Quốc có chút oán niệm.
Nhạc Đông cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ là quá chú trọng vào tiền bạc mà thôi.
Hoàn toàn là không có lợi không dậy sớm, không thấy thỏ không thả chim ưng.
Nhưng nghĩ lại thì cậu ta làm vậy cũng đúng.
Không thể bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ được.
Hướng Chiến nghe thấy giọng Lâm Chấn Quốc có vẻ oán niệm, liền trêu: "Lão Lâm à, tôi nghi ngờ ông có tư tâm đấy, con gái ông hình như có 20 rồi, chẳng lẽ ông định coi Nhạc Đông như con rể mà bồi dưỡng."
"Da ông ngứa ngáy phải không, có thời gian không có ai tập luyện cùng, tìm lúc nào đó, hai chúng ta ra phòng tập đấu một trận?"
"Ha ha, ông còn thấy nóng nảy, xem ra ông thật sự có ý đó." Hướng Chiến cười lớn trêu chọc.
"Đừng nói nhiều, tôi bảo ông hỏi xem mọi chuyện thế nào rồi?"
"Vừa hay cục thành phố của chúng ta có chỉ tiêu đặc biệt, hơn nữa là tỉnh cục đặc biệt tuyển vào, có điều, Ninh cục nói là muốn đích thân khảo hạch một phen, nếu hợp cách ông ấy mới đề cử lên cục thành phố."
"Thật là phiền phức, được rồi, tôi biết rồi, mai tôi sẽ gọi cho thằng nhóc Nhạc Đông."
"Lão Lâm ông đừng ngại phiền phức, lần này đặc biệt tuyển không phải là công việc hành chính thông thường, tuyển vào sẽ là phó phòng đấy, ông nghĩ mà xem hai chúng ta phấn đấu cả nửa đời người cũng chỉ được chức phó phòng mà thôi."
"Hả, lên phó phòng á? Thằng nhóc Nhạc Đông kia thật hời, nếu lần này thành công, nhất định phải bắt nó khao một bữa mới được." Lâm Chấn Quốc mắng rồi cúp máy.
Hướng Chiến nhìn chiếc điện thoại đã tắt mà bật cười, lão Lâm này, vẫn cứ thích cằn nhằn như vậy.
...
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Đông đã thức dậy sớm.
Cậu luyện một hồi quyền pháp trong sân nhà, đây là thói quen từ nhỏ đến lớn của cậu, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Sau khi luyện xong một bài quyền, cả người đều sảng khoái.
Trong phòng, giọng của lão cha Nhạc Thiên Nam vọng ra.
"Thằng nhóc, điện thoại của mày cứ kêu mãi, còn không mau ra nghe đi."
Sớm như vậy đã gọi điện thoại, là ai vậy?
Nhạc Đông nhanh chóng vào phòng mình, cầm điện thoại lên xem, hô hô, lại là tên Lâm Chấn Quốc này.
Từ bảy giờ rưỡi bắt đầu gọi, đến bây giờ tám giờ, đã bấm năm sáu cuộc điện thoại rồi.
Khó trách Lão Nhạc lại tức giận, thì ra tiếng chuông báo điện thoại di động của cậu làm phiền giấc ngủ của ông ấy.
Nhạc Đông lập tức gọi lại.
Vừa reo một tiếng, đầu bên kia đã bắt máy.
"Thằng nhóc, mày ngủ chết à, mặt trời đã lên đến mông rồi kìa." Giọng oang oang của Lâm Chấn Quốc từ điện thoại vọng ra.
"Sao, Lâm đại sở trưởng, chẳng lẽ lại có vụ án nào cần tôi ra tay, ông định xem tôi là trâu già hay sao."
"Phì phì phì, sáng sớm, mày có thể trông mong tao được yên ổn một chút không, lại thêm vụ án nữa, cái thân già này của tao chắc nát tan thành từng mảnh mất."
"Tôi còn tưởng là lại có khách đến nhà, thôi vậy, tôi cúp máy đi ăn sáng đã."
"Mày..."
Lâm Chấn Quốc chưa kịp nói hết, Nhạc Đông đã cúp máy, Lâm Chấn Quốc cảm thấy một luồng khí nghẹn lại trong lồng ngực.
Từ khi quen thằng nhóc này, mỗi lần nói chuyện, thằng nhóc đều khiến hắn có cảm giác bất lực.
Hắn vốn định gọi lại, nhưng nhìn vào lịch công tác, hôm nay không có việc gì cần hắn phải xử lý, thế là hắn quyết định đích thân đi tìm thằng nhóc Nhạc Đông đó nói chuyện.
Nhạc Đông bên này rửa mặt xong, chợt phát hiện lão cha hôm nay lười biếng, lại không dậy chuẩn bị bữa sáng.
Thôi được rồi, ra ngoài ăn vậy!
Dù sao lão cha cũng hiếm khi có dịp ngủ nướng.
Nếu là mẹ cậu ở nhà thì giờ này đã đeo tạp dề, sau đó từ trong bếp bưng đồ ăn sáng tỉ mỉ ra rồi.
Mà mình cũng coi như nửa người có tiền rồi.
Chưa đầy một tuần mà kiếm được 12 vạn, nên tự thưởng cho bản thân một bữa mới được.
Cứ vậy mà vui vẻ quyết định.
Cậu dắt chiếc xe điện nhỏ trong gara ra, quyết định đến quán bún của lão Dương đường Phổ Đà để khao bản thân.
Bún thịt dê nhất định phải gọi một bát lớn, nào là thịt dê, tạp, trứng gà, thêm hết vào.
Không còn cách nào, có tiền thì phải như thế mới đúng chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận