Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 406: Tra cùng một chỗ bản án, còn có thể đụng vào nhau bản án (length: 8044)

Nhạc Đông viết xong, lập tức khoanh tròn vào tên Tống lão thái thái.
Tại nhà Tống lão thái thái, Nhạc Đông đã dùng pháp nhãn xem qua bà ta, trên đầu bà không có oán khí, vậy nên, bà ta chắc chắn không liên quan đến vụ án này.
Nhưng!
Không liên quan đến vụ án này không có nghĩa là bà không liên quan đến vụ án khác, trên đầu bà tuy không có oán khí, nhưng hành vi cử chỉ rất đáng ngờ.
Bà ta từ chối tiếp xúc với nhân viên trị an, từ chối trả lời khi nhân viên trị an đến hỏi, điều này chỉ có thể chứng minh một điều, trong lòng bà có ma.
Bà ta không phạm tội, không có nghĩa là những người bên cạnh bà không phạm tội.
Ánh mắt Nhạc Đông chợt lóe sáng, hắn nghĩ đến một khả năng, đó là người bên cạnh lão thái thái rất có thể có vấn đề, lại còn là vấn đề lớn, lão thái thái tuy không tham gia, nhưng nhất định là người biết chuyện.
Vấn đề hiện tại là, lão thái thái có liên quan trực tiếp đến vụ án giấu xác trong bồn nước không?
Nhạc Đông nhắm mắt suy nghĩ một hồi, cuối cùng gạch một dấu X cực lớn giữa vụ án giấu xác trong bồn nước và lão thái thái.
Nghĩ kỹ, nếu người bên cạnh lão thái thái giết người giấu xác trong bồn nước, để che giấu triệt để, lão thái thái chắc chắn sẽ chôn thi thể thật kỹ, chứ không để nó tự phân hủy trong bồn nước như vậy.
Chôn xa không bằng chôn gần cũng có lý của nó!
Hay đấy!
Vụ án này có chút thú vị đấy, điều tra một vụ lại đụng trúng một vụ khác.
Nhạc Đông quyết định tạm thời gác vụ của lão thái thái lại, dùng bút viết xuống ngày 06.01.3008 (thời gian bịa, xin đừng tra cứu, không thì dễ bị cấm truyện lắm).
Thời gian này có lẽ là ngày bạn già của Tống gia lão thái thái qua đời.
Từ manh mối hồ sơ cho thấy, vườn rau nơi phát hiện xác vẫn luôn do Tống gia lão bá chăm sóc, trước khi ông mất, ngày nào ông cũng dùng nước trong bồn tưới rau.
Phân tích từ đó thì, thời gian chết của nạn nhân phải xảy ra sau khi Tống gia lão bá qua đời, nếu không thì, xác chết trong bồn nước đã bị Tống gia lão bá phát hiện từ lâu rồi.
Nói cách khác, thời gian chết của nạn nhân phải sau năm 3008, trong vòng 5 năm đổ lại.
Thi thể người chết sau khi chết bị bùn đất che phủ, chỉ còn lại cái đầu trên mặt bùn.
Nghĩ đến đây, trong đầu Nhạc Đông lóe lên một tia sáng.
Xương cốt trong bồn nước bị bùn đất che, tức là sau khi thi thể bị thả vào bồn, bồn nước vẫn ở trạng thái chứa nước bình thường, nước vẫn được đưa từ mương vào bồn, có như thế thì thi thể mới bị bùn đất che dày.
Điều này cũng nói lên một điều, thời gian giấu xác không cách thời gian Tống gia lão bá mất quá xa.
Khi nạn nhân tử vong, mương nước vẫn còn hoạt động bình thường.
Nếu quá lâu, mương nước sẽ từ từ bị bùn đất và tạp chất lấp đầy, mất chức năng dẫn nước, thi thể nạn nhân không thể bị bùn vùi sâu như vậy được.
Đúng!
Còn cả quần áo nạn nhân nữa.
Trong đầu Nhạc Đông hiện lên hình ảnh quần áo nạn nhân trong hồ sơ, áo rách tay ngắn, và một chiếc quần short jean rách lỗ.
Điều này cũng chứng minh một điều, thời gian chết của nạn nhân là vào mùa hè.
Vậy nên —— Thời gian chết của nạn nhân là khoảng tháng 6 đến tháng 10 năm 3008.
Khoảng thời gian này cũng không có gì đáng nghi.
Nhạc Đông đứng lên, cẩn thận xem xét lại vụ án trong đầu một lần, cuối cùng, hắn khoanh vùng thời gian trong khoảng đã suy đoán.
Hắn lập tức đứng lên, cầm điện thoại gọi cho Tiết Húc Đông.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, Tiết Húc Đông không bắt máy, lúc này Nhạc Đông mới nhớ ra, chiều nay Tiết Húc Đông có cuộc họp.
Hắn bèn gọi cho Hoa Thiên Dương.
Lần này, điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng Hoa Thiên Dương truyền đến.
“Nhạc cục, tôi đang ở tổ chuyên án, anh gọi có gì không?”
Nhạc Đông nói: “Nữ thi trong bồn nước, thời gian chết vào khoảng tháng 6 đến tháng 10 năm 2008, cậu có thể tra thêm những vụ mất tích trong khoảng thời gian này, hoặc hồ sơ xuất cảnh khu Võ Hậu.”
Nghe Nhạc Đông nói, Hoa Thiên Dương kinh ngạc nói: “Chúng tôi vừa mới ước tính thời gian chết của nạn nhân trong 5 năm đổ lại, đang định bảo tổ chuyên án điều tra các vụ mất tích trong 5 năm qua, không ngờ Nhạc cục lại khoanh vùng thời gian hẹp đến vậy.”
Nhạc Đông: “Tôi phân tích từ vài chi tiết nhỏ thôi, tất nhiên thời gian này chưa chắc chính xác, chỉ để tham khảo thôi.”
“Nhạc cục khiêm tốn quá, còn có một tin tốt nữa là, sau khi pháp y Lâm tỉ mỉ sàng lọc, cuối cùng cũng trích được thông tin DNA hữu ích từ hài cốt nạn nhân, hiện tại đang đối chiếu với kho dữ liệu, dù không chính xác lắm nhưng có thể khoanh vùng được phạm vi.”
Có thông tin DNA sơ bộ, cộng thêm thời gian chết gần đúng của nạn nhân, với hai thứ này, vụ án sắp thấy được ánh sáng.
Nhạc Đông cười nói: “Tốt rồi, vất vả của tổ chuyên án cuối cùng đã có kết quả, vậy mọi người cứ bận việc đi, có gì liên hệ kịp thời nhé.”
“Khoan đã, pháp y Lâm nghe nói anh đến khu Võ Hậu, cứ nằng nặc đòi tôi cho số điện thoại của anh, không phiền tôi cho chứ?”
“Không sao, cứ cho đi!”
Nhạc Đông vẫn có chút ấn tượng về cô em hay moi móc như chuột này.
“Được, tối gặp nhé!”
“Chờ chút.” Nhạc Đông chợt nhớ ra, nói tiếp: “Có thể cho tôi xin một ít tư liệu gia đình của Tống gia lão thái thái được không? Tôi có một số việc cần xác minh.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, Hoa Thiên Dương, người có nhiều năm kinh nghiệm trị an, lập tức hiểu ý của Nhạc Đông, nói: “Ý anh là?”
“Đúng vậy, tôi thấy phía Tống lão thái thái có vấn đề, mà lại không hề nhỏ, tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi, trước mắt vẫn chưa có manh mối gì.”
“Được, lát nữa tôi sẽ cho bên hộ tịch gửi tư liệu của Tống gia lão thái thái cho anh.”
“Vậy làm phiền rồi!”
“Phiền gì chứ, người vất vả mới đúng là anh, à, tối nay tôi đặt chỗ rồi, ăn lẩu, tôi tiếp anh, yên tâm mà tiêu tiền.”
Nhạc Đông cười hắc hắc nói: “Cậu không sợ tôi ăn chết cậu à?”
“Nói gì vậy, cứ thoải mái ăn!”
“Được thôi, tối gặp!”
Cúp điện thoại xong, Nhạc Đông tặc lưỡi hai tiếng, xem người ta hoa đại cục trưởng hào phóng thế kia, nhìn lại đồng chí Lão Lâm xem, xăm xoi bấy lâu rồi, cũng không mời mình đi ăn bữa nào, keo kiệt quá đi đồng chí Lâm Chấn Quốc!
Ở khu Bắc Đẩu xa xôi, Lâm Chấn Quốc hắt hơi liên tục mấy cái, ông ngẩng đầu nhìn lên chiếc điều hòa, hay là do mình để điều hòa lạnh quá nhỉ?
Ông đâu biết, đó là do Nhạc đại cục trưởng đang lải nhải sau lưng mình.
Lảm nhảm vài câu, Nhạc Đông duỗi người một cái, hắn quyết định gọi điện thoại cho đám Hoa Tiểu Song, hẹn nhau gặp mặt.
Mở điện thoại ra xem, chậc, không cần hắn gọi, tên kia đã gửi hơn hai chục tin nhắn rồi, đây là mở chế độ oanh tạc à?
“Lão đại, mau xem hot search, mẹ nó tui lại vào top hot search rồi!”
“Ông nói dạo này tui có bị xui không...”
“Chẳng lẽ là tại anh khắc tui?”
“Lão đại, anh còn không an ủi tâm hồn yếu đuối đáng thương này của tôi à...”
Lâm Tịch Manh pháp y nguyên hình, trong nhóm chân muội tử, chân pháp y!
Bạn cần đăng nhập để bình luận