Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 213: Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! (length: 7913)

Đây cũng không phải là Nhạc Đông hù dọa Bạch Trạch Vũ.
Nhạc Đông muốn nhanh chóng mở ra một đầu thông đến âm gian địa phủ Âm Dương Môn, đem âm khí từ gara đỗ xe dưới mặt đất ép vào Âm Gian, nếu có thể tống hết đám tiểu quỷ đi thì càng tốt.
Phương pháp này là do lão nhân dạy cho Nhạc Đông, đưa hồn đưa quỷ đều có thể dùng, Nhạc Đông suy nghĩ cẩn thận một phen, có thể đưa quỷ thì chắc chắn có thể đưa âm khí, giống như giải toán, phải học được cách vận dụng linh hoạt.
Dùng Bát Quái Trận thêm bùa đào lôi pháp ép âm khí vào Âm Dương Môn mở tạm thời, sau đó lại nhốt Âm Dương Môn lại.
Quá hoàn hảo!
Chỉ có điều, mở Âm Dương Môn không phải chuyện dễ, thời xưa, chỉ khi siêu độ ở bãi tha ma thì pháp sư Huyền Môn mới có thể hợp sức mở Âm Dương Môn, đưa tiễn vong hồn ở bãi tha ma đi.
Âm Dương Môn, đúng như tên gọi, phải có âm có dương, có chết có sinh, cho nên, tác dụng của Bạch Trạch Vũ chính là chút dương kia, vô cùng mấu chốt.
Đương nhiên, Nhạc Đông không phải dùng Bạch Trạch Vũ để mạo hiểm, trên người Bạch Trạch Vũ, Nhạc Đông sẽ vẽ lục đinh lục giáp, cùng các loại hộ thể chú.
Chỉ cần Bạch Trạch Vũ làm theo lời hắn, chắc chắn không có vấn đề gì.
Sau khi thu xếp cho Bạch Trạch Vũ xong, Nhạc Đông lấy ra hai cây nến trắng một cuộn chỉ đỏ, buộc một đầu chỉ đỏ vào ngón trỏ của Bạch Trạch Vũ, đầu kia cột vào hai cây nến.
Làm xong, Nhạc Đông lại nói với Bạch Trạch Vũ: "Bạch đại ca, nếu ngươi mất phương hướng trong bóng tối thì đừng hoảng hốt, cứ đi theo sợi chỉ này, ta sẽ dẫn ngươi ra."
Trong lòng Bạch Trạch Vũ nảy sinh vài phần kỳ cục, đây đâu phải rừng cây hay sa mạc, chỉ là một cái bãi đỗ xe dưới tầng hầm, sao hắn có thể lạc đường được?
Nhưng thấy Nhạc Đông nghiêm túc căn dặn, Bạch Trạch Vũ đành nén sự kỳ quặc lại, nghĩ đến những thủ đoạn của Nhạc Đông, nói cách khác, tình huống Nhạc Đông nói chắc chắn không thể tính toán theo lẽ thường.
"Được!" Bạch Trạch Vũ đồng ý.
Dặn dò xong, Nhạc Đông đứng trước mặt Bạch Trạch Vũ, lấy ra một cái lư hương, lư hương này rất cũ kỹ, màu xỉn tối, nhìn là biết có tuổi.
Lư hương chỉ to bằng miệng chén, Nhạc Đông lấy lư hương ra, lại lấy thêm hương cung.
Ngưng thần tĩnh khí, chân đạp Thiên Cương.
Dùng thủ pháp dẫn lửa đốt hương cung xong, hắn cầm hương cung, vái bốn phương, cuối cùng cắm hương vào lư hương.
Làm xong việc này, Nhạc Đông chợt nhớ ra chuyện, vội chạy về cái ao Hữu Phúc ngươi Marin kia, sau đó ôm ba cái xác nam và một xác đôi nam nữ kia lên, dùng phù lục phong ấn lại.
Làm xong, Nhạc Đông trở lại chỗ Bạch Trạch Vũ, đưa cho hắn một nắm tiền giấy.
"Bạch đại ca, lát nữa nhớ nghe ta gọi, khi ta rải, ngươi cũng rải tiền giấy trên tay, nhớ đừng ném hết một lần, chia ba lần ném, còn nữa, nhớ kỹ ba điểm ta nói với ngươi, nhất định không được quên."
Việc đưa tiền giấy cho Bạch Trạch Vũ có ẩn ý, gọi là dẫn đường tiền. Giống như vãng sinh tiền của Phật gia, đều có công dụng như nhau.
Bạch Trạch Vũ gật đầu.
"Yên tâm!"
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Nhạc Đông lại đứng trước lư hương, ngưng thần tĩnh khí, bão nguyên thủ nhất, miệng lẩm nhẩm: "Thái thượng sắc lệnh, siêu mày cô hồn, quỷ mị tất cả, Tứ Sinh dính ân...Sắc liền chờ chúng, vội vã siêu sinh."
(quá dài, không viết hết, để khỏi bị nói là câu giờ) Chú pháp kết hợp với Vũ Bộ, sau khi niệm xong, trên đầu Bạch Trạch Vũ đột nhiên xuất hiện một đợt sóng khí, toàn bộ bãi đỗ xe dưới đất nổi lên một trận lốc xoáy.
Nhạc Đông lại tụng niệm chú ngữ.
Liên tiếp ba lần, đến lần thứ ba, bốn chữ vội vã siêu sinh vang lên.
Âm khí trong nháy mắt sôi trào.
Trong toàn bộ bãi đỗ xe dưới đất, âm khí như nước sôi, những tấm màn, tựa hồ có gì đó đang điên cuồng va đập, mỗi lần va đập, những phù văn dán trên màn sẽ ảm đạm đi vài phần.
Nhạc Đông thấy vậy, không chút do dự, vung tay lấy ra một nắm gạo.
Gạo này nhìn bề ngoài không khác gì gạo thường, nhưng thực tế khác nhau, gạo trong tay Nhạc Đông là do chính tay hắn tuốt vỏ, gạo rất dài và hai đầu nhọn, gạo, chính là ngũ cốc chỉ tinh, thai nghén vạn dân, có thần hiệu.
Nhạc Đông giơ tay, vãi gạo trong tay ra ngoài, một khắc sau, tất cả màn đều nổ tung. Từng luồng khí âm sưu sưu xuất hiện, dưới pháp nhãn của Nhạc Đông, không gian quanh hắn lít nha lít nhít đầy những bóng dáng phụ nữ và trẻ em mắt trống rỗng.
Khuôn mặt của những đứa trẻ kia vặn vẹo, như đang phải chịu đựng sự đau đớn lớn.
Từng luồng âm khí hội tụ thành một luồng khí lưu mạnh mẽ.
Ánh mắt Nhạc Đông ngưng lại, hắn không dám sơ ý.
Tay hắn nhanh chóng bóp quyết, Tam Sơn quyết hiện ra, lập tức, hắn lại ném ra một nắm tiền giấy, tiền giấy không bay múa lung tung.
Mà dưới sự kéo của âm khí, trên không trung hình thành một con đường bằng tiền giấy.
"Sắc lệnh, mở!"
Nhạc Đông quát lớn một tiếng.
Bạch Trạch Vũ chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình truyền đến một lực hút, hắn vô ý thức muốn ngẩng đầu lên.
Nhưng lời Nhạc Đông dặn dò khiến hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại.
"Bạch đại ca, ném tiền giấy xuống và gọi hồn trở về!"
Nhận được nhắc nhở của Nhạc Đông, Bạch Trạch Vũ không do dự ném một phần tiền giấy trong tay, hô lớn: "Hồn này trở về."
Số tiền giấy này hắn vừa ném ra, đã bị hút thẳng lên không trung, lập tức biến mất không tăm tích.
"Tiếp tục, đừng dừng!" Nhạc Đông ngưng thần, vẫn giữ quyết ấn trong tay.
Bạch Trạch Vũ tiếp tục ném tiền giấy dẫn đường, liên tiếp hai lần hô hồn này trở về.
Khi tiếng cuối cùng vang lên, Bạch Trạch Vũ cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh lẽo thấu xương.
Cái lạnh ấy, không phải cái lạnh của mùa đông, mà là cái lạnh trực tiếp ngấm vào linh hồn.
Lạnh lẽo tĩnh mịch, vạn vật tiêu điều.
Khi hàn ý ập tới, Bạch Trạch Vũ cảm thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm lại, ánh đèn trên đầu đều bị bóng tối nuốt chửng, thậm chí một mét phía trước cũng không nhìn rõ.
Cái này... Cái này quá đáng rồi.
Bạch Trạch Vũ nơm nớp lo sợ.
Đối diện với sự mờ mịt, hắn thực sự sinh ra đôi chút kinh hoàng.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thanh gì, hắn có cảm giác mình đang ở trong một hầm băng tối tăm lạnh lẽo.
"Trạch Vũ!"
Bên tai hắn, đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, nhưng Bạch Trạch Vũ không thể nhớ ra được, hắn vô ý thức muốn trả lời.
Ngay khi hắn sắp mở miệng, trên lưng đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp.
Chính cái ấm áp này đã khiến hắn tỉnh ngộ lại, đầu óc trở nên minh mẫn hơn.
Không thể đáp lời.
Nhạc Đông đã dặn dò.
Bạch Trạch Vũ cắn đầu lưỡi mình, cố gắng giữ tỉnh táo.
Trải qua chuyện vừa rồi, Bạch Trạch Vũ mới biết suy nghĩ trước đây của mình thật buồn cười.
Hắn vốn cho rằng ý chí tinh thần của mình đủ mạnh mẽ, dù sao mình là người trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, lại còn trải qua chiến trường biên giới.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, chút ý chí tinh thần đó của mình căn bản chẳng đáng gì.
Trong lúc Bạch Trạch Vũ lâm vào bóng tối, ánh mắt Nhạc Đông trở nên nghiêm nghị hơn.
Những tiểu quỷ này bị hành hạ quá lâu, cộng thêm là những người tha phương cầu thực, vậy mà lại không muốn đi, không những không muốn đi, bọn chúng còn có dấu hiệu bạo khởi.
"Đã không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt!"
Nhạc Đông hừ lạnh một tiếng!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận