Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 392: Mùa xuân hội hoa xuân mở! (length: 7915)

Nhạc Đông nghe thấy đã thấy quen thuộc, sao lại có điểm giống sự việc mà Hoa Tiểu Song từng kể.
Hắn lấy điện thoại ra, mở weibo lên xem, khá lắm, đúng thật là nó!
Trong tấm ảnh, Hoa Tiểu Song cầm điện thoại, mặt tươi rói nở nụ cười, đang ngồi xổm trên phố cầm điện thoại, nhìn qua thì có vẻ đang chụp ảnh, nhưng nếu nhìn kỹ thì ai cũng thấy hắn đang gọi điện thoại mà thôi, chứ không hề chụp ảnh.
Nhạc Đông thích thú, hắn nói với An Thế Tĩnh: "Anh An, đây là bạn của tôi, tôi muốn dùng chỉ tiêu tuyển dụng nhân tài đặc biệt để tuyển người này."
An Thế Tĩnh: "..."
Lý Định Phương bên cạnh cũng nhíu mày, ông mở miệng: "Lời đồn như hổ dữ, mấy hôm trước, có một đứa trẻ bị tai nạn giao thông chết ở trường, cha mẹ đứa trẻ đau khổ khôn cùng, chỉ vì ăn mặc khác đi một chút, đã bị một số người trên mạng bắt bẻ không buông, cuối cùng dẫn đến mẹ đứa trẻ nhảy lầu tự vẫn, một gia đình tan nát."
"Đây là một bi kịch, vốn dĩ có thể tránh được, nhưng một đám người trốn sau màn hình đã cố ép một người mẹ vốn đã đau khổ đến đường cùng phải tuyệt mệnh, cấp trên đang suy nghĩ việc lập pháp về bạo lực mạng, internet không phải là nơi vô pháp."
Tô Thiên Hà cũng trầm ngâm: "Đúng vậy, giám sát dư luận là việc tốt, nhưng nhất định phải kiểm soát trong phạm vi hợp lý, có quá nhiều kẻ bịa chuyện tung tin, thêm vào dân mạng khả năng phân biệt đúng sai còn kém, chỉ cần có kẻ cố tình dẫn dắt, liền dễ dàng bị lệch hướng, những năm gần đây, không ít thế lực nước ngoài đã châm ngòi thổi gió trong nước, kích động đủ loại đối lập, biểu hiện rõ nhất chắc là nữ quyền."
"Những người này không ngu thì xấu, bị đám thủy quân của ngoại bang dẫn dắt thì tự cho mình nắm giữ chân lý, đứng ở vị trí đạo đức cao để mà oán trách lẫn nhau, những người này a... Ai!"
Nhạc Đông lấy điện thoại ra, gọi cho Hoa Tiểu Song, hắn phát hiện điện thoại Hoa Tiểu Song đã tắt máy.
Cũng hay, chắc là bị các chị em lùng sục ra số điện thoại rồi gọi cho sập nguồn. Ngay khi Nhạc Đông đang định tìm cách khác để liên lạc với Hoa Tiểu Song thì Bạch Mặc cùng Bạch Trạch Vũ, Lâm Chấn Quốc và những người khác đã đến, không gian lập tức trở nên náo nhiệt.
May mà phòng khách nhà Nhạc Đông đủ rộng, có cả một sảnh chuyên dùng cho việc tụ tập, mọi người di chuyển từ bàn trà sang bàn ăn.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Bạch Mặc trông có vẻ hơi mất tự nhiên, một đám người vây quanh bàn ăn, thiếu mất 4 chỗ ngồi, có chút không cân đối, hắn nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.
Nhạc Đông lấy ra một tấm tĩnh tâm phù, tiện tay đưa cho Bạch Mặc.
"Anh Bạch, anh mang thử xem có dùng được không."
Bạch Mặc cầm lấy tấm bùa tỉ mỉ xem xét, những đường cong lộn xộn trên tấm bùa ngay lập tức khiến cả người hắn rung động, hắn lập tức gấp tấm bùa lại, cẩn thận gập đôi cho nó đối xứng.
Sau khi xong việc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhét tấm bùa vào túi áo sơ mi.
Khi tấm bùa vừa nằm trong túi áo, hắn cảm thấy bực bội trong lòng giảm đi đáng kể, nhìn lại những thứ không cân đối kia, Bạch Mặc phát hiện mình dường như không khó chịu như trước nữa.
"Đồ tốt, lát nữa chuẩn bị cho ta thêm ít nhé."
Nghe Bạch Mặc nói vậy, Nhạc Đông ghé sát lại, nhỏ giọng cười nói: "Anh Bạch, tấm bùa này của ta đắt lắm đấy, giá trên thị trường hiện giờ một tấm 10 triệu."
"Đắt vậy cơ à! ! !" Bạch Mặc hít sâu một hơi, "Thôi được thôi được rồi, dùng không nổi."
Tiền đối với Bạch Mặc mà nói không phải là thứ gì khó kiếm, nếu hắn muốn, rất nhiều công ty, ngân hàng nước ngoài sẽ biến thành máy rút tiền của hắn, chỉ là hắn không thèm làm thôi.
"Đùa anh thôi mà, bùa này bao xài, lúc nào anh đến lấy tôi đưa, hết hàng thì tôi vẽ ngay, đúng rồi, bùa này không phải đồ dùng một lần, một tấm có thể dùng ít nhất nửa năm." Nhạc Đông bổ sung.
Nghe nói vậy, Bạch Mặc lúc này mới yên tâm nhận lấy.
Rất nhanh, Nhạc Thiên Nam và Chu Thanh đã mang hết đồ ăn lên, bày đầy một bàn.
Đồ ăn thức uống đã đầy đủ, tha hồ ăn uống.
Đây là một buổi tụ tập hoàn toàn mang tính riêng tư, không hề dính đến tiền tài hay quyền lực, mọi người ăn uống cũng thoải mái.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nhạc Thiên Nam đã gọi Lý Định Phương là anh em, Nhạc Đông nghe mà khóe miệng giật giật, lão Lâm, lão Hướng đám người này, ngày thường ở đơn vị thiếu gì mà không gọi mình là anh em, bây giờ thì hay rồi, thứ bậc loạn cả lên.
Thôi được rồi, ai theo ai đấy đi, tình hình trong nước là thế!
Tô Uyển Nhi ngồi bên cạnh Nhạc Đông, có chút lo lắng nhìn Nhạc Đông.
Nàng biết rõ tửu lượng của Nhạc Đông, trước đây chỉ được một chai bia, hoặc một ly rượu mạnh là hết, hôm nay hắn là đối tượng chúc tụng của mọi người, thế mà đã uống không ít, Tô Uyển Nhi lo hắn sẽ say.
Bất quá, nỗi lo của nàng chắc chắn sẽ thất bại, với thể chất của Nhạc Đông bây giờ, tất cả người ngồi đây có gộp lại cũng đừng mơ mà chuốc say được hắn, trừ phi... Chính hắn muốn say.
Bạch Trạch Vũ và Bạch Mặc đều không uống rượu, hai người bọn họ phụ trách đưa mấy người đã uống rượu về nhà.
Sau khi họ đi hết, Tô Thiên Hà và Nhạc Thiên Nam hai người ra một góc uống trà, Chu Thanh cũng kéo Liễu Tình vào bếp, Tô Uyển Nhi định đi qua giúp thì bị Chu Thanh đẩy ra.
"Uyển Nhi, con đi chăm sóc Nhạc Đông đi, nó trước giờ ít uống rượu lắm, chắc sẽ say đấy."
Tô Uyển Nhi đỏ mặt trở về phòng khách, thấy Nhạc Đông đang nằm dài trên ghế salon, tay cầm điện thoại bấm bấm cái gì đó.
Nàng đi tới, nhìn Nhạc Đông một cái rồi tò mò hỏi: "Anh thế mà không say à?"
"Say gì mà say, làm sao mà say được chứ, nói cho em biết, thể lực của anh thế này, có thêm hai bình nữa cũng không hề gì."
Tô Uyển Nhi: "..."
Được rồi, có thể xác định là gã này say thật rồi, đã ai thấy người say mà bảo mình chưa say chưa?
Nàng tiến lên, trực tiếp kéo Nhạc Đông dậy, nói: "Đừng có nằm đây nữa, em đưa anh về phòng ngủ, không uống được thì đừng có uống nhiều làm gì, người lớn như thế rồi, mà không biết chăm sóc cho bản thân."
"Anh thật sự không có say mà."
"Ừ ừ, em biết anh không có say, em đưa anh về phòng."
Nhạc Thiên Nam và những người khác đang uống trà nhìn về bên này, Tô Thiên Hà chuẩn bị đứng lên giúp thì bị Nhạc Thiên Nam cản lại ngay: "Lão Tô, đến nếm thử món Phổ Nhị già mà tôi vừa mua ở cửa hàng trà lá xem sao."
Tô Thiên Hà lại ngồi xuống, Nhạc Thiên Nam cười thầm, con trai à! Ba chỉ giúp được con đến đây thôi.
Con phải biết nắm bắt cơ hội nhé, hôm nay gieo mầm, năm sau tháng sáu có cháu bế, việc con cái cháu đàn của nhà họ Nhạc phải trông cậy vào con đấy.
Bên này Nhạc Đông vô cùng bất đắc dĩ, trong lúc được Tô Uyển Nhi dìu, hắn cảm giác mình không say cũng phải giả say, thế là hắn đành phải ra vẻ say khướt, tựa người vào Tô Uyển Nhi, để mặc nàng dìu mình về phòng.
Nghe thấy hương thơm tỏa ra từ người Tô Uyển Nhi, Nhạc Đông bất giác có chút ngứa ngáy trong lòng.
Hắn kéo cổ áo của mình, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc hơn.
Tô Uyển Nhi rất vất vả mới đưa được Nhạc Đông về đến phòng, vừa quăng hắn lên giường thì nàng mất thăng bằng, cũng ngã sấp xuống người Nhạc Đông.
Hai người môi chạm môi, bốn mắt nhìn nhau.
Một thứ tình cảm kỳ diệu lan tỏa giữa hai người!
Nhạc Đông không nhịn được xoay người một cái, đè Tô Uyển Nhi xuống dưới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận