Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 180: Tàn tinh ngay cả đấu chi pháp, khóa chặt địa điểm! (length: 8239)

Giả thần giả quỷ!
Mã Điền Vinh khinh thường cười lạnh, hắn quyết định trong bụng, muốn tự tay vạch trần thủ đoạn gian xảo của Nhạc Đông.
An Thế Tĩnh lắc đầu, hắn có chút bất đắc dĩ nói với Mã Điền Vinh: "Lão Mã, ngươi qua đây."
"An cục cứ yên tâm, ta chính là người vô thần kiên định, ta ngược lại muốn xem hắn có thể bày trò quỷ gì."
Thấy khuyên không được, An Thế Tĩnh lười biếng không để ý tới hắn nữa.
Lý Định Phương căn bản không thèm để ý Mã Điền Vinh, hắn hiếu kỳ nhìn Nhạc Đông, mặc dù hắn biết Nhạc Đông thủ đoạn rất thần kỳ, nhưng được tận mắt nhìn hắn sử dụng những biện pháp huyền môn này vẫn là lần đầu.
Nhạc Đông nên nói đã nói hết, đã Mã Điền Vinh tự tìm đến, vậy thì không phải chuyện của hắn.
Hắn bước đến trước xác nữ, đứng vững, đột nhiên tại chỗ dùng chân chấm lên phương vị Bắc Đẩu thất tinh, hai tay nắm lại, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Phương pháp này là một môn thuật pháp được ghi chép trong cổ tịch mà lão gia tử truyền lại.
Tàn tinh liên đấu chi pháp, đây là thông qua mối liên hệ giữa cơ thể người, mượn lực Bắc Đẩu thất tinh, dẫn đường Du Thần âm sai truy tìm tàn chi.
Theo cổ tịch ghi chép, phương pháp này là thủ đoạn của đao phủ trong Tứ Âm.
Vào thời cổ, đao phủ không chỉ thi hành việc chặt đầu, còn có chém ngang lưng, lăng trì, lột da…
Sau khi chặt đầu hoặc chém ngang lưng xong, đều sẽ bị treo lên tường thành để thị chúng.
Có một số người sẽ trộm thi thể hoặc đầu lâu, phương pháp tàn tinh liên đấu này cũng theo đó mà ra đời.
Sau khi đạp tốt thất tinh, ấn quyết trong tay Nhạc Đông nhanh chóng kết động, nhanh đến mức lộ ra tàn ảnh, đám người Trâu Thành nhìn hoa cả mắt.
Nhạc Đông vừa bấm niệm pháp quyết, vừa tụng niệm chú ngữ:
Càn chấn khôn ly bính tân giáp, đinh càn mậu khảm kỷ tốn môn, Ngày canh không trọn vẹn đổi bên trên tìm, Nhâm Quý cần tại cấn bên trên tìm.
Sắc lệnh, xá!
Chú ngữ vừa dứt, một tay Nhạc Đông thành pháp chỉ, chỉ vào con ngưu giấy phía trước, con ngưu giấy đột nhiên nổ thành một đám lửa, đám lửa ấy không bắn ra xung quanh mà liên thành một đường thẳng, bay về phía cửa.
Đứng phía trước, Mã Điền Vinh sợ hãi đến mức quá sức, vội vã ngã người về phía sau, đặt mông ngồi xuống đất.
Nhạc Đông lại quát lớn một tiếng: "Lên!"
Chỉ thấy tàn chi trên bàn phẫu thuật đuổi theo nửa thân người giấy, dính chặt lấy nhau, phù văn vẽ bằng máu gà trở nên đỏ tươi, nhìn vô cùng đáng sợ.
Một giây sau, tàn chi đột nhiên động đậy.
Không sai!
Là động đậy, tàn chi cùng với người giấy phía trên một tiếng “bộp” từ trên bàn phẫu thuật nhảy xuống.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi!
Lý Định Phương nhìn cảnh tượng không thể tin nổi này, không tự chủ được trợn tròn mắt, An Thế Tĩnh và Trâu Thành bên cạnh cũng há hốc mồm, lộ vẻ kinh hãi.
Người xui xẻo nhất là Mã Điền Vinh, hắn đang đứng ở cửa, khi nửa thân dưới thi thể cùng với người giấy trên lưng nhảy từ trên bàn phẫu thuật xuống, vừa vặn rơi ngay giữa hai chân hắn.
Mã Điền Vinh làm sao nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, dù hắn là pháp y lão luyện nhiều năm, đã thấy nhiều xác chết, nhưng hắn chưa từng thấy cảnh tượng xác chết còn có thể mang người giấy chạy đi!
Lúc này, toàn thân hắn theo phản xạ có điều kiện lùi về sau.
Hắn chạy quá vội vàng, quên mất sau lưng là cánh cửa bảo hộ bằng thủy tinh, trực tiếp đâm sầm vào.
Một tiếng "phanh" thật lớn vang lên, Mã Điền Vinh sung sướng hôn mê bất tỉnh.
Đúng là sung sướng hôn mê bất tỉnh, tình huống này, ngất đi ngược lại là sự bảo vệ tốt nhất cho hắn. Chỉ vậy thôi ư?
Nhạc Đông khinh thường lắc đầu.
Nửa thi thể mang theo người giấy đi tới cửa thì dừng lại, người giấy trên thi thể nổ tung, nửa thi thể nữ giống như mất đi sự chống đỡ, ngã xuống đất.
Cùng với việc nửa thi thể rơi xuống, phù văn vẽ bằng máu gà phía trên biến mất nhanh chóng bằng mắt thường.
Nhạc Đông lập tức ngưng thần nhắm mắt, hình như hắn đang cảm thụ điều gì.
Trâu Thành và Lý Định Phương không dám thở mạnh, sợ làm phiền đến Nhạc Đông.
Một lúc lâu sau, Nhạc Đông mới mở mắt ra.
Vừa mở mắt, hắn liền nói với Trâu Thành: "Trâu khoa, lấy giấy bút lại đây."
Trâu Thành nghe vậy, nhanh chóng lấy bút và một tờ giấy A4 từ trên bàn làm việc.
Nhạc Đông cầm lấy, nhanh chóng vẽ phác thảo.
Rất nhanh, một tấm bản đồ dòng sông rút gọn đã được Nhạc Đông vẽ ra, trong hình, Nhạc Đông cố ý đánh dấu một điểm.
"Tìm được rồi, chắc là ở vị trí này."
Trâu Thành không quan tâm đến việc kinh ngạc, anh trước tiên đem nửa thi thể kia chuyển về bàn giải phẫu, nếu như không tận mắt nhìn thấy, đánh chết anh cũng không tin rằng một xác chết đã mất hết sức sống lại còn tự động, không chỉ tự động mà còn nhảy nhót.
Điều này hoàn toàn vượt quá nhận thức của họ.
Sống lâu mới thấy!
Sau khi khiêng nửa thi thể về xong, Trâu Thành lại lay Mã Điền Vinh tỉnh lại.
Mã Điền Vinh chậm rãi tỉnh dậy, khi mở mắt ra nhìn thấy Trâu Thành thì vô thức rụt lại.
Chờ hắn hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng, hắn vùng vằng đứng dậy nói với Nhạc Đông: "Rốt cuộc ngươi dùng thủ đoạn gì để lừa bịp mắt ta?"
Nhạc Đông không thèm trả lời hắn một câu nào, hắn bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Lý Định Phương và An Thế Tĩnh theo sát phía sau.
Hai vị lão đại thậm chí không thèm nhìn Mã Điền Vinh lấy một cái.
Lão Mã này, thật mất mặt!
Nhạc Đông ra khỏi phòng phẫu thuật, hắn cởi bỏ bộ trang phục bảo hộ.
Lý Định Phương đi sau lưng nói với Nhạc Đông: "Mở rộng tầm mắt, Nhạc Đông, chiêu này của cậu thật khiến tôi mở mang tầm mắt, nếu không tận mắt nhìn thấy, ai nói với tôi chuyện này tôi cũng không tin."
An Thế Tĩnh cũng nói: "Đúng vậy!"
Nhạc Đông cười nói: "Tồn tại tức là có đạo lý, có nhiều thứ có thể truyền lại được thì có đạo lý của nó, tôi cảm thấy tục ngữ nói rất đúng, có nhiều thứ cậu có thể không tin, nhưng không thể không kính."
Lý Định Phương khẽ gật đầu: "Phải là đạo lý này!"
"Đúng rồi, cậu tra được địa điểm chưa?"
Nhạc Đông giơ cao tờ giấy A4 trong tay: "Ở đây!"
"Nhạc Đông, cậu đừng đánh trống lảng, nói cụ thể một chút." An Thế Tĩnh cởi bỏ trang phục bảo hộ trên người, anh có chút nóng lòng muốn biết thủ đoạn này của Nhạc Đông có phải là thật sự khóa được nửa kia của người chết hay không.
Dưới sự dẫn dắt của Nhạc Đông, ba người cùng nhau đến văn phòng của Nhạc Đông, hai vị lão đại ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng, còn Nhạc Đông thì cầm bút, lại dùng la bàn so sánh một phen phương vị, ngay lập tức đánh dấu lên giấy.
Một lúc lâu mới lên tiếng nói: "Được rồi, về cơ bản là đã khóa vị trí!"
"Ở đâu?" An Thế Tĩnh lập tức hỏi thăm.
Nhạc Đông mở máy tính lên, tìm bản đồ đường thủy sông Tương, thoáng so sánh một phen rồi khóa địa điểm ở một khu vực sông giáp giới giữa Tam Giang thành và tỉnh Tương.
"Ngay tại đây!"
Lý Định Phương và An Thế Tĩnh xem bản đồ, Lý Định Phương nhìn về phía Nhạc Đông nói: "Cậu xác định ở ngay vị trí này?"
Nhạc Đông khẳng định gật đầu.
Lý Định Phương khẽ nhíu mày, đoạn Hà vực này thuộc khu An Đông huyện của tỉnh Tương, nếu muốn xuống đó phá án thì cần phải sớm liên hệ với các đơn vị bạn.
Suy nghĩ một chút, Lý Định Phương liền nói: "Được, tôi sẽ liên hệ với bên đó, Nhạc Đông, cậu vất vả một chuyến, tự mình dẫn đội xuống đi."
Nhạc Đông chỉ vào mình, có chút ngạc nhiên nói: "Tôi?"
"Sao, không dám à?"
Không phải không dám, chủ yếu là Nhạc Đông cảm thấy mình chỉ là một thành viên của khoa kỹ thuật, chứ không phải là người của tổ trọng án.
"Vậy cũng được!"
"Tôi sẽ để Hướng Chiến phối hợp với cậu, các cậu quen nhau, dễ liên lạc!"
Lý Định Phương quyết định dứt khoát!
«Tối nay còn một chương, là quà mừng sinh nhật cho bạn đạo hữu nguyên đạo tử, nhưng có lẽ sẽ hơi muộn, mọi người có thể đọc vào ngày mai! »
Bạn cần đăng nhập để bình luận