Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 837: Hung thủ tự sát! (length: 7777)

Điền Bằng tỉnh, nghe Tào Sở Tiêu nói trên lầu xảy ra chuyện, thân là trị an viên hắn liền lập tức xông lên, vừa lên đến lầu, liền chạm mặt Đóa Ninh.
Từ sau vụ án trùm ma túy Miến Điện, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại, Đóa Ninh có chút kích động tiến lên chào đón.
"Điền đại ca!"
"Đóa Ninh huynh đệ."
Hai người đưa tay ra, nắm chặt lấy nhau.
Tình bạn giữa những người đồng nghiệp ẩn mình trên tuyến đầu, có thể so sánh với tình chiến hữu cùng chung chiến hào.
Bọn họ có thể vô điều kiện tin tưởng lẫn nhau, giao phó cả tấm lưng cho đối phương.
"Điền đại ca, ta có nghe nói về anh, thật ra...thật ra anh không cần thiết phải nói nhiều việc cho tổ chức biết như vậy."
Điền Bằng những năm này đã bỏ ra những gì, Đóa Ninh là người liên lạc nên tự nhiên biết.
Để triệt phá hang ổ ma túy lớn ở Miến Điện, nhổ tận gốc các đường dây tiêu thụ ma túy ở Cửu Châu, Điền Bằng đã bỏ ra cả tuổi thanh xuân, bỏ cả gia đình có thể đã rất hạnh phúc của mình, thậm chí cả tiền đồ cũng đặt cược vào.
Khi trùm ma túy bị tiêu diệt, Đóa Ninh trở lại vị trí của mình, anh từng nhờ đồng nghiệp quen biết dò hỏi tin tức của Điền Bằng, nhưng tin tức truyền về không mấy tốt đẹp, Điền Bằng đang phải tiếp nhận điều trị tâm lý, sau đó tổ chức lại tiến hành điều tra nhắm vào anh.
Vốn dĩ Đóa Ninh định đứng ra kêu oan cho Điền Bằng, nhưng cuối cùng bị cấp trên ngăn lại.
Cấp trên chỉ một câu đã khiến anh không còn đường nào phản bác —- phải tin tưởng tổ chức.
Cũng chính vì câu nói đó, Đóa Ninh chỉ có thể chờ đợi, anh vẫn luôn đợi Điền Bằng liên lạc với mình, nhưng đã hơn mười ngày trôi qua, anh vẫn không hề nhận được cuộc điện thoại nào của Điền Bằng.
Không ngờ hôm nay lại gặp Điền Bằng ở đây.
Hai người gặp nhau, rất lâu không thốt nên lời.
"Điền đại ca, bây giờ không phải lúc ôn chuyện, để ta xử lý vụ án ở đây trước, quay đầu ta sẽ tìm anh ôn chuyện sau."
Đóa Ninh kiềm nén sự kích động trong lòng, bắt đầu sắp xếp các công việc, Điền Bằng nhìn vào bảng số phòng của người bị hại, liền vuốt mái tóc rối bời, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
Thấy vậy, Nhạc Đông lên tiếng hỏi: "Điền đại ca, anh quen biết người nhà này à?"
Điền Bằng khẽ gật đầu, "Quen, người nhà này là hộ dân cũ ở đây, họ Tôn, cụ thể tên gì thì ta không rõ lắm, nhà có ba người, con gái ly dị rồi đưa con gái về ở với bố mẹ."
Ly dị, ở nhà mẹ đẻ!
Nhạc Đông kết hợp với hiện trường vụ án, nhanh chóng suy đoán.
Thông thường thì, những vụ án như thế này đều có liên quan đến tình cảm, hung thủ giết cả nhà ba người nhà họ Tôn, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, điều này có nghĩa là, mâu thuẫn giữa hung thủ và nhà họ Tôn cực kỳ sâu sắc.
Nói cách khác, chỉ cần điều tra các mối quan hệ của nhà họ Tôn, vụ án này hẳn không khó phá, chỉ là... Con số hung thủ để lại ở hiện trường rốt cuộc đại diện cho cái gì?
Đúng lúc Nhạc Đông đang suy nghĩ, Điền Bằng và Đóa Ninh cùng nhau tiến vào hiện trường vụ án, tiếp tục tiến hành điều tra.
Nhạc Đông không đi cùng, hiện trường anh đã đi qua, những thứ có thể quan sát bằng mắt thường, anh đều đã khắc ghi trong đầu.
Trên bàn ăn có bốn bộ bát đũa, cộng thêm bộ đồ ăn của trẻ con, tổng cộng là 5 bộ.
Điều đó có nghĩa là, ngoài người bị hại và đứa trẻ, lúc ăn cơm, hiện trường có 5 người, ngoài bốn người nhà họ Tôn, còn một người nữa ở hiện trường.
Hung thủ rất có khả năng chính là người thứ năm ở hiện trường.
Chỉ là!
Điều này có vẻ hơi khó hiểu, hung thủ nếu có chủ mưu gây án, sao có thể để lại một sơ hở lớn đến thế.
Hắn là sơ suất, hay cố ý để lại để đánh lừa?
Các trị an viên đi hỏi thăm xung quanh đã trở về, hai người vừa đi vừa nói.
"Tòa nhà này thật là kỳ quái, người ở trên lầu dưới đều không có ở nhà, camera giám sát dưới lầu cũng sớm đã bị người phá hỏng, vụ án này e là hơi khó điều tra rồi."
"Người duy nhất tận mắt chứng kiến lại không thấy được mặt hung thủ, chỉ biết hung thủ là đàn ông, đi đôi tất đỏ, chỉ có chút thông tin ít ỏi thế này, thì đi đâu mà tra!"
Hai người vừa đi vừa nói, khi họ nhìn thấy Nhạc Đông thì, một trị an viên bước lại gần, nói với Nhạc Đông: "Cậu em, cậu chính là người tận mắt chứng kiến vụ việc đúng không, cậu thử nghĩ lại xem, hung thủ còn có đặc điểm gì khác không?"
Nhạc Đông lắc đầu, anh chỉ thấy được gót chân của người đó, hơn nữa, nếu như phải phân tích kỹ càng thì, người đó chưa chắc đã là hung thủ.
Vụ án này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
"Vậy thì phiền phức rồi đây!"
Trị an viên hỏi Nhạc Đông thở dài, vẫy tay ra hiệu cho đồng nghiệp cùng đi báo cáo với Đóa Ninh, chưa kịp bước đi hai bước thì Ngô Nhã Lệ, người được tổ chức cử đi điều tra bên ngoài trở về.
Sắc mặt cô có chút khó coi, chạy nhanh lên lầu, vội vàng đi tới hiện trường vụ án, báo cáo với Đóa Ninh: "Đội trưởng, chúng ta lại phát hiện một thi thể nữa ở góc trong khu chung cư, là nam giới, đi giày da đỏ tất!"
Giọng cô không lớn, nhưng lỗ tai của Nhạc Đông lại cực kỳ nhạy cảm, khi nghe vậy, lông mày của anh liền lập tức nhíu lại thành hình chữ Xuyên.
Giày da, tất đỏ!
Người này lại bị giết trong lúc vội vàng trốn khỏi hiện trường ư?
Hơn nữa lại bị giết ngay trước mắt mình, đây… Ánh mắt Nhạc Đông trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.
Từ lúc mình phát hiện có người kêu cứu, đến lúc mình đi ra ngoài phát hiện người đi tất đỏ xuống lầu, thời gian chỉ có vài phút, vậy mà trong mấy phút đó dưới lầu lại có án mạng.
Việc này... ít nhiều gì cũng làm mất mặt anh.
Nhà họ Tôn bị diệt môn, nghi phạm lại bị giết dưới lầu, vụ án này ngày càng trở nên khó phân biệt.
Rất khó giải quyết!
Pháp y kiểm tra xong thi thể ba người nhà họ Tôn xong liền vội vàng xuống lầu, đi đến hiện trường ở dưới lầu.
Lúc này, toàn bộ khu chung cư đều bị các trị an viên được điều đến bao vây, mọi công tác lấy chứng cứ đều đang diễn ra trật tự.
Nhạc Đông không chút do dự, cùng Đóa Ninh và Điền Bằng xuống lầu, đi thẳng tới hiện trường vụ án trong khu chung cư.
Đến nơi thì các nhân viên liên quan đã kéo băng cảnh giới, đang cẩn thận kiểm tra thi thể người bị hại, các nhân viên liên quan khác đang cầm dụng cụ chuyên nghiệp để thu thập cẩn thận các chứng cứ có ích.
Nhạc Đông nhìn lướt qua, phát hiện người chết là nam giới, từ tướng mạo thì có vẻ tầm 35 tuổi.
Mặt chữ quốc, tóc hơi hói, lộ ra một vầng trán lớn.
Nguyên nhân tử vong là bị người dùng dao cứa cổ, máu tươi phun ra khắp nơi.
Trong tay hắn vẫn đang cầm một con dao chặt xương, trên dao vẫn còn dính đầy máu tươi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đóa Ninh vô thức thốt ra: "Chẳng lẽ đây là hung thủ tự sát vì sợ tội?"
Nhìn từ hiện trường, suy đoán của Đóa Ninh có lý, Điền Bằng đứng một bên, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Anh nhìn kỹ con dao, lại nhìn vào thi thể người đàn ông nằm bên cạnh.
Anh mở miệng nói: "Không giống, từ vết thương của hắn có thể thấy, nhát dao kia rất quyết đoán, dứt khoát, người chết cầm dao bên tay phải, nếu hắn tự sát thì vết thương bên trái sẽ phải sâu hơn, nhưng nhìn hiện tại thì vết thương của hắn rõ ràng bên trái nông bên phải sâu, rõ ràng là có vấn đề."
Không ngờ khả năng quan sát của Điền Bằng lại nhạy bén đến vậy.
Nhạc Đông nhìn người chết nằm trên đất, ánh mắt hơi dao động.
Hình như anh đã hiểu ra được vài chuyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận