Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 396: Nhận thức lại một cái (length: 7750)

Nhạc Đông bây giờ có tinh thần lực rất nhạy bén, chỉ thoáng cảm nhận, liền biết người đến là Bạch Trạch Vũ.
"Nhạc cố vấn không sao chứ."
Hỏi xong câu này, Bạch Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy mình hỏi một câu ngớ ngẩn, hắn không nhịn được gãi gáy, có chút xấu hổ nói: "Ta hình như hỏi một câu thừa thải."
Nhạc Đông có chút cảm động, hắn lên tiếng: "Là Bạch Mặc đại ca báo cho ngươi đến đây?"
"Phải, hắn thấy ngươi vội vã rời đi, tưởng có chuyện gì xảy ra, nên để ta chạy đến trợ giúp, ta phải gọi điện thoại báo cho hắn trước, nếu không, hắn nhất định sẽ báo chuyện này cho Lý cục, đến lúc đó toàn bộ cục trị an thành phố Ly đều sẽ bị kinh động."
Nói xong, Bạch Trạch Vũ cầm điện thoại đi sang một bên, liên lạc với Bạch Mặc.
Một bên, Nhạc Thiên Nam vung tay lên: "Nhi tử, phải tin vào thực lực của cha ngươi, tại Ly thành một mảnh đất này, không có chuyện gì mà cha ngươi giải quyết không được."
Nhạc Đông không khỏi nhức trán, hắn đưa tay ra nói: "Xin giới thiệu lại, ta là con ruột của ông, Nhạc Đông."
Nhạc Thiên Nam: "..."
"Ta là cha ruột của ngươi, Nhạc Thiên Nam!"
Hai cha con rất có phong cách nắm tay.
"Bao giờ thì đón tam nãi nãi về?" Nhạc Đông nghĩ đến chuyện này, trực tiếp mở miệng hỏi.
Nhạc Thiên Nam nói: "Ta đang nhanh chóng làm đây, chuyện này còn có chút khó giải quyết, ta còn có chút đồ chưa chuẩn bị xong, chờ ta chuẩn bị xong xuôi sẽ an tâm đón nàng trở về."
"Lão cha à, che giấu thói quen không tốt, cha phải kể một chút cho con biết, nói cho cha nghe, con trai của cha giỏi lắm, ba cái đồ vặt này, phất tay là xong." Nhạc Đông vừa ba phần giả, bảy phần thật đối với lão cha mình nói.
Nhạc Thiên Nam nhìn Nhạc Đông một chút, sau đó lắc đầu nói: "Chuyện của ngươi thì tự ngươi quyết định, ông nội ngươi nói, mệnh số của ngươi rất đặc biệt, không thể tính cũng không thể lường được, tương lai của ngươi ra sao, ta không can dự, dù sao ông già nói, chuyện của ngươi, không cho phép ta nhúng tay."
"Còn nữa, ông nội ngươi lúc trước khi chết có nói, ân oán của đời trước không cho ngươi can thiệp vào, ngươi cũng biết tính cách của ông già, việc ông quyết định thì chín con trâu cũng không kéo lại được, ta cũng không dám chống lại, không thì quay đầu ông già trở về tìm ta, chuyện đầu tiên sẽ là tìm 'thất thất lang'."
Nhạc Đông: "..."
"Vậy ông nội có nói gì nữa không?"
"Ông nội ngươi còn nói, bất kể chuyện gì xảy ra, Nhạc gia luôn là hậu thuẫn kiên cường nhất của ngươi."
Nhạc Đông cau mày, ông già tựa hồ biết rất nhiều chuyện, nhưng vì sao không nói cho mình?
Chơi trò đoán chữ thật không dễ chút nào!
Bạch Trạch Vũ sau khi gọi điện thoại xong trở về, hắn chào Nhạc Thiên Nam xong, lại nói với Nhạc Đông: "Nhạc cố vấn, vừa nãy Bạch Mặc đại ca nói, có người từ tỉnh Tây Nam xuống, Lý cục đang tiếp đón họ ở cục thành phố, nếu không có gì thì để cậu trở về một chuyến."
Nhạc Đông nhìn cha mình, mở miệng hỏi: "Cha yêu dấu của con, con rất bận, cha ra ngoài xử lý đám rác rưởi kia thế nào?"
"Ba thứ đồ vặt thôi, dễ ợt, con cứ yên tâm đi mà bận việc của con, đừng nói bọn chúng, dù cho đám người phương Bắc kia đến, cũng không chiếm được chút lợi nào đâu, con tưởng ông nội con bao nhiêu năm lăn lộn ở Ly thành là vô ích sao? Cha con bao nhiêu năm lăn lộn ở Ly thành là vô ích à? Việc nhà không cần con lo lắng, con rút mấy cái người giấy đang giấu ở Tàng gia về đi, làm mất hình tượng biệt thự quá."
Nhạc Đông: "!!!".
Ghê gớm thật, thì ra Nhạc Thiên Nam đồng chí cái gì cũng biết.
Được, còn tưởng lão cha mình là một ông chú thường mặc áo sơ mi hoa, quần đùi, đi dép lê ra phố, giờ thì hay rồi, Nhạc Thiên Nam đồng chí lại là một ông trùm ẩn danh.
Như vậy cũng tốt, có lão cha ở đây, quay đầu lại đón tam nãi nãi về, ổn định hậu phương lớn, thỏa đáng.
"Con bận việc của con đi, đừng ở đây vướng tay ta."
Nhạc Đông gật đầu, lão cha làm việc, có chừng mực cũng không tệ, chuyện này cứ giao cho ông xử lý đi, cùng Bạch Trạch Vũ cùng nhau lái xe về cục trị an thành phố.
Chờ Nhạc Đông trở lại cục trị an Ly thành, thì Lâm Chấn Quốc đã chờ sẵn ở cửa.
Vừa thấy Nhạc Đông, ông liền nói: "Mấy tên tình nghi vụ án xác giấu trong ao đã áp giải về rồi, cậu có muốn qua xem một chút không."
Nhạc Đông nói: "Tối nay đi, nghe nói đơn vị bạn ở tỉnh khác đến giao lưu học tập về vụ án, tôi phải qua chỗ cục trưởng Lý một lát."
"Trùng hợp vậy, bọn họ một lát nữa cũng muốn đến đội trọng án khu Bắc Đấu, vậy tôi qua đó chờ các cậu."
"Vậy được, lát gặp."
Nhạc Đông chào tạm biệt Lâm Chấn Quốc xong, trực tiếp đi đến văn phòng cục trưởng Lý Định Phương, gõ cửa đi vào.
Đập vào mắt lại là người quen.
"Nhạc Đông, về rồi à, lại đây lại đây, để ta giới thiệu chút, đây là cục trưởng Tiết Húc Đông của khu Võ Hậu, tỉnh Tây Nam, vị này là cục trưởng Hoa Thiên Dương."
Tiết Húc Đông bên cạnh trực tiếp cười nói: "Cục trưởng Lý, chúng ta và Nhạc Đông đã gặp nhau từ trước rồi."
Lý Định Phương vỗ trán nói: "Nhìn ta này, bận quá hóa quên."
"Cục trưởng Hoa, cục trưởng Tiết, đã lâu không gặp!"
Hoa Thiên Dương cười nói: "Lần trước gặp mặt, chúng ta vẫn còn gọi Nhạc trưởng khoa, bây giờ phải gọi là Nhạc trưởng phòng."
Tiết Húc Đông cũng cười nói: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Nhạc trưởng phòng, mới có bao lâu không gặp."
"Được rồi, hai vị cục trưởng đừng trêu chọc tôi, gọi tôi Nhạc Đông là được, đúng rồi, nghe Chu xứ nói, lần này hai người tới là có vụ án muốn trao đổi?"
Hoa Thiên Dương gật đầu: "Đúng là có vụ án, lại là một vụ án xác cũ khiến người ta đau đầu mấy năm nay, trước khi nói về vụ án, hay là chúng ta đi qua đội trọng án khu Bắc Đấu các cậu tham quan một chút trước đi."
Tiết Húc Đông cũng vui vẻ cười nói: "Đúng đấy, đi tham quan một phen."
Chẳng lẽ vụ án của bọn họ liên quan đến tên tình nghi đội Bắc Đấu bắt về?
Lý Định Phương gật đầu với Nhạc Đông, nói: "Nhạc Đông, cậu đại diện cho cục trị an Ly thành chúng ta tiếp đón cục trưởng Tiết, cục trưởng Hoa trong cả chuyến đi, ta lát nữa phải đi họp ở thành phố, các cậu cứ trò chuyện đi."
Sau khi ra khỏi văn phòng Lý Định Phương, ba người vừa đi vừa cười nói, trực tiếp lên xe của Nhạc Đông.
Khi nhìn thấy xe của Nhạc Đông, Hoa Thiên Dương và Tiết Húc Đông liếc nhau một cái.
Chậc chậc!
Chậc, Nhạc Đông lái xe lại là xe sang trọng hàng chục triệu tệ!
Đây! ! ! Trong hệ thống trị an cả nước cũng là độc nhất vô nhị đó.
Nhạc Đông cười nói: "Xe của bạn tôi thôi, tôi ngẫu nhiên lái một chút, đúng rồi, cục trưởng Hoa, cục trưởng Tiết, sao hai người cùng đến, chẳng lẽ lại là liên hợp phá án giữa hai địa phương Xuyên - Du?"
Hoa Thiên Dương cười nói: "Lần trước sau khi vụ án ở bệnh viện bỏ hoang khu Võ Hậu bùng nổ, cấp trên đã tiến hành xử lý các phó cục trưởng phụ trách trinh sát khu Võ Hậu liên quan, sau đó gọi tôi trở lại khu Võ Hậu, hiện tại tôi là thuộc hạ của cục trưởng Tiết."
Nhạc Đông gật đầu, ra là vậy!
Hắn khởi động xe, ba người đi thẳng đến đội trọng án khu Bắc Đấu.
Trên đường đi, Tiết Húc Đông nói sơ qua về vụ án cho Nhạc Đông nghe.
Nhạc Đông đã hiểu, thảo nào họ lại nói đi xem trước vụ án ở đội Bắc Đấu.
Thì ra họ cũng đụng phải vụ án xác giấu trong ao, lúc phát hiện ra thì thi cốt trong nước đã hoàn toàn bị mục rữa thành xương trắng, hiện tại thì, không có cách nào xác định thời gian tử vong cụ thể của người bị hại, cũng không cách nào xác định thân phận người chết, vụ án lâm vào bế tắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận