Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 24: Một cái có thể đánh đều không có (length: 7976)

Nhà máy này, từ bên ngoài nhìn căn bản không thể thấy bên trong còn có người hoạt động.
Nhạc Đông xuống xe.
Hắn cảnh giác nhìn Kính Ngạn Long một chút, làm bộ có chút hoảng loạn lùi lại hai bước.
"Ngươi đưa ta đến đây làm gì, ở đây có cái hội sở nào đâu?"
"Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kìa, đi, Long ca dẫn ngươi đi xem chút đồ tốt, ta nói cho ngươi nghe, chỉ cần ngươi cùng Long ca lăn lộn, một năm mua nhà mua xe, hai năm ở biệt thự lớn, 3 năm đảm bảo ngươi tiết kiệm được 500 vạn." Kính Ngạn Long nghênh ngang dẫn Nhạc Đông đi vào bên trong.
Lúc này, Lâm Chấn Quốc và những người khác cũng xuống xe đi theo vào.
Để không đánh động kẻ địch, bọn họ không dám đi quá gần, sau khi vào vùng ngoại ô, họ liền dừng xe ở bên ngoài, dựa theo định vị Nhạc Đông gửi cho họ, cẩn thận bí mật đi vào.
Khi nhìn thấy nhà máy bỏ hoang, Lâm Chấn Quốc biết đây là căn cứ địa của bọn chúng.
Anh ta lập tức quyết đoán, gọi điện cầu viện ngay lập tức.
Nhạc Đông, thằng nhóc này, đúng là tin vui của bọn họ.
Vốn còn định bắt Kính Ngạn Long sau đó thẩm vấn để moi thông tin, rồi một mẻ hốt gọn cả bọn.
Không ngờ Nhạc Đông lại có một pha thao tác vi diệu, trực tiếp thâm nhập vào hang ổ địch.
Thằng nhóc này thật là kỳ quái.
Bất quá, Nhạc Đông vẫn còn ở bên trong, an nguy của hắn là chuyện lớn.
Nghĩ đến đây, Lâm Chấn Quốc đích thân gọi điện cho cục thành phố xin tiếp viện, để cục điều động đặc công đến giúp ngay.
Bên này!
Nhạc Đông đi theo Kính Ngạn Long xâm nhập vào khu xưởng bỏ hoang.
Vào đến bên trong, Nhạc Đông mới phát hiện ra một khung cảnh hoàn toàn khác.
Đây là một nhà máy luyện kim hoang phế, nhìn từ bên ngoài, chỗ nào cũng thấy gạch vỡ ngói bể, hoang vu như nhà ma.
Nhưng vào bên trong mới thấy, dưới vẻ đổ nát của nhà máy là một thế giới khác.
Bên trong có một cái lều lớn dựng bằng ni lông mỏng, dưới lều có một cửa dẫn xuống hầm, Kính Ngạn Long dẫn đường phía trước, Nhạc Đông đi theo phía sau tiến vào tầng hầm.
Vừa mới đi vào, đối diện liền có mấy người trẻ tuổi mặt mày hung dữ xông ra.
Những người trẻ này đều xăm trổ đầy mình, tay cầm dao, xích, thằng cầm đầu thậm chí còn cầm một khẩu súng kíp tự chế.
Nhìn đám người trước mặt, Nhạc Đông thầm kinh ngạc, đám này không phải hạng lương thiện gì, từng người đều có oán khí màu xám quấn quanh.
Xem ra trên tay bọn chúng có án mạng.
"Long ca, thằng nhóc này là ai?"
"Cái thằng oắt con đến từ tận ngóc ngách đông bắc của ta, à, mà này em trai, mày tên gì?"
Mọi người: "..."
Ngày thường Long ca luôn dặn dò phải cẩn thận, chuyện bọn họ làm là việc đầu rơi máu chảy, sao giờ hắn lại đưa một người lạ về đây.
Mọi người tò mò, ngay cả Kính Ngạn Long cũng thấy lạ.
Không biết tại sao, vốn hắn định đi bắt người, nhưng sau khi thấy thằng nhóc này, hắn không hiểu sao lại cảm thấy có duyên, còn muốn thu nó làm đàn em.
Nhạc Đông vừa như quen thuộc chào hỏi mọi người, vừa quan sát những người bên cạnh.
Hắn âm thầm cảm ứng, tất cả những người trong khu xưởng bỏ hoang này đều ở đây, cộng thêm Kính Ngạn Long là tổng cộng tám người.
Nhạc Đông tính toán, nếu động thủ, một mình hắn có thể bắt gọn đám người này dễ như chơi.
Sau khi có công đức gia thân, Nhạc Đông cảm thấy thực lực tăng mạnh hẳn, chỉ cần chú ý thằng nhóc trọc đầu cầm súng kíp.
Cái đồ chơi kia chứa đầy bi sắt, bắn một loạt thì uy lực cũng không thể xem thường.
Xem ra phải tìm cơ hội xử thằng đó trước. Sau khi quyết định, Nhạc Đông tự giới thiệu:
"Anh em ta là dân đường phố Thẩm Dương, mấy người cứ hỏi thăm, ai cũng biết ta cả, có việc cứ nhắc tên ta, dễ dùng lắm."
Nói xong, hắn bất thình lình trợn mắt liếc thằng đang cầm hỏa khí kia.
"Này anh bạn, sao trơ trọi cái đầu to nhìn ta trừng trừng thế, nhìn cái gì mà nhìn?"
Thằng kia nghi hoặc nhìn những người bên cạnh một lúc rồi chỉ vào mình.
"Đúng, tao nói mày đấy, mày nhìn cái gì?"
"Thì nhìn mày."
"Mày nhìn lại tao lần nữa xem?"
"Nhìn thì nhìn."
Sao tự nhiên không đâu vào đâu mà cãi nhau thế này?
Kính Ngạn Long bước lên phía trước hòa giải: "Đừng có ầm ĩ."
Chưa kịp nói xong, Nhạc Đông đã động thủ, chỉ thấy hắn lao tới túm đầu thằng kia đập vào cột.
Hai tiếng "cạch cạch", thằng đó lăn ra bất tỉnh, Nhạc Đông thuận tay giật lấy súng trong tay hắn.
"Bọn mày ai dám lên, ông đây chơi chết mẹ chúng mày."
Kính Ngạn Long: "..."
Thằng em này nóng tính vậy sao?
Sau khi hạ thằng đầu trọc cầm súng, Nhạc Đông về cơ bản đã nắm chắc thế cục.
Hắn cầm súng tự chế, cười nói: "Cái đồ này dùng ngon không?"
"Đừng có nghịch bậy, coi chừng cướp cò." Kính Ngạn Long vội vàng nhắc.
"Long ca, cái này không ổn, chỗ này nguy hiểm quá, lỡ bị người chặn lại thì chạy đường nào." Nhạc Đông đánh giá một lượt tầng hầm.
Kính Ngạn Long: "Chỗ này ta mới chuyển đến thôi, đợi vài hôm nữa ta cho người làm đường hầm bí mật chạy trốn."
Nhạc Đông nghe xong, thì ra không có đường thoát nào khác, trùng hợp thế chứ.
Hắn lẳng lặng tiến lại gần Kính Ngạn Long rồi cười nói: "Long ca, anh nhìn cái gì thế?"
Kính Ngạn Long theo bản năng đáp: "Nhìn mày chứ sao."
Nhạc Đông bất đắc dĩ thở dài, trở tay tóm lấy đầu Kính Ngạn Long, hai tiếng "cạch cạch", Kính Ngạn Long còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bất tỉnh.
"Long ca à, cái đầu óc này của anh làm sao đi lăn lộn được vậy, tôi cũng thấy sốt ruột thay anh."
"Ngọa tào, dám động vào Long ca, anh em giết chết nó."
Tám người, bị Nhạc Đông hạ độc thủ làm ngất hai tên, sáu tên còn lại mới phát hiện có gì đó không đúng, cầm vũ khí xông tới đánh Nhạc Đông.
Nhạc Đông cũng chẳng khách khí, vài phút sau, hiện trường trở nên yên ắng.
Cả tám tên đều nằm lồm cồm trên đất.
Chỉ thế này thôi sao?
Nhạc Đông lắc đầu, tìm dây thừng trói hết cả bọn.
Làm xong, Nhạc Đông quay người ra khỏi khu xưởng bỏ hoang.
Lúc này, Lâm Chấn Quốc dẫn đặc công lao đến, đụng phải Nhạc Đông.
"Nhóc con, mày không sao chứ, mày liều lĩnh quá, quá lỗ mãng rồi, bọn này đều là những kẻ liều mạng, mà mày cũng dám một mình xông vào."
Vừa thấy Nhạc Đông, Lâm Chấn Quốc đã nổi giận quát.
"Lão Lâm, có chút chuyện nhỏ này thôi mà, bên trong xong cả rồi, anh đưa người vào bắt bọn nó là được, à, mà việc này có được tính là tôi hiệp trợ cục trị an phá trọng án không?"
"Xong hết rồi?" Lâm Chấn Quốc có phần không tin.
Rất nhanh, một đặc công chạy ra báo cáo: "Lâm sở, toàn bộ tội phạm bên trong đều đã bị khống chế, hiện trường phát hiện hai khẩu súng tự chế, dưới hầm còn phát hiện lượng lớn hàng cấm."
Lâm Chấn Quốc vừa mới yên lòng lại thêm lo lắng, lại còn có súng, nguy hiểm quá.
Anh ta nhìn Nhạc Đông một lượt, không còn lời gì để nói nữa.
Nhạc Đông thì coi thường phẩy tay, cười nói: "Lâm sở, tôi nhìn bọn chúng có vẻ đều có án mạng, các anh cố gắng thẩm vấn đi, à mà nhớ chuyển tiền thưởng cho tôi đấy."
"Mày đúng là đồ thấy tiền sáng mắt, mày có biết nguy hiểm đến mức nào không?"
"Cũng tàm tạm thôi, không ai đánh lại tôi cả."
Lâm Chấn Quốc: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận