Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 156: Tiểu tử ngươi không nói võ đức, không chơi nổi vậy mà ghi âm! (length: 7705)

Thằng cha này hiểu rõ quá mức rồi! ! !
Có bạn gái thì có gì hay, câu cá không phải thích hơn sao!
Người ta thường nói câu cá là một cái ham muốn tột cùng của đàn ông, xem ra câu này có chút đạo lý.
Nhạc Đông dở khóc dở cười, Ngô Gan cất đồ xong, vớt cá trong sông lên, Nhạc Đông thấy nhiều lắm nha, ít nhất cũng được năm sáu cân, toàn là cá diếc với cá chép nhỏ.
Lúc này đang là tháng bảy, cá đang béo tốt.
Nếu đem số cá này rán lên, sau đó cho thêm chút dưa muối cũ vào thì Nhạc Đông có thể vét sạch cả đáy nồi mất.
"Nè, mớ cá này mày mang về cho chú dì ăn đi, khó mới gặp mày, trưa nay tao làm bữa ngon, mày gọi Tô Uyển Nhi tới nhà tao ăn cơm chung."
Nghe tới đồ ăn ngon, Nhạc Đông lập tức hứng thú, liền hỏi: "Món gì ngon?"
"Nhà tao có cá mè, còn có cá rô, cả cá trắm cỏ nữa..."
"Nghe đã thấy, hoá ra bữa tiệc lớn của mày toàn cá?"
"Đâu có, tao còn làm thêm tôm hùm, với lại toàn cá mè thì kì quá, thêm một món canh nấm rơm nữa, rồi cả móng giò..."
"Nghe được đó, đi, vậy quyết định vậy." Nói rồi, Nhạc Đông cầm lấy túi lưới của mình, chuẩn bị vớt con cá bị chưởng tâm lôi điện đánh chết lên.
Ngô Gan đứng bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ: "Cá chết làm gì, muốn ăn cá thì đến nhà tao, tao sắp xếp cho mày thỏa đáng Đương Đương!"
"Ờ!" Nhạc Đông lúc này mới nhớ ra bên cạnh mình có ông bạn suốt ngày ra gió ra mưa đi câu cá đợi mình là Ngô Gan, hàn huyên vài câu, Ngô Gan ngáp một cái, tóc tai bù xù.
"Tao về ngủ bù trước đây, nhớ giữa trưa tới." Nói rồi, hắn xách cần câu đi luôn.
Chờ hắn đi rồi, Nhạc Đông cũng chẳng còn tâm trạng câu cá nữa, xách cá về nhà.
Vừa về đến nhà, thấy cha già Nhạc Thiên Nam lảo đảo từ nhà vệ sinh đi ra, vừa nhìn thấy Nhạc Đông, lão đã vớ lấy chiếc dép lê dưới chân ném tới, Nhạc Đông cười ha hả tránh được, há miệng là đã bắt đầu lớn tiếng mách lẻo.
Nhạc Thiên Nam thấy dáng vẻ này thì biết ngay hắn muốn làm gì, lập tức xông lên định bịt miệng Nhạc Đông, Nhạc Đông một mặt ghét bỏ, nhấc cái xô trong tay lên che trước mặt.
"Thôi thôi thôi, này, đây là cá con sáng sớm đi ra tiểu hà bắt, con trai ba hiếu thảo chưa!"
Nhạc Thiên Nam nghiến răng nghiến lợi: "Mày thằng nhóc, tao mà không dạy dỗ thì mày làm phản chắc."
"Ba nói thế là ý gì, có phải ghét bỏ mì ý mẹ làm không có chút tình cảm sao?"
Nhạc Thiên Nam có kinh nghiệm rồi, trước hết đánh giá sau lưng xem, thấy bà nương nhà mình chưa dậy thì mới nói: "Tao nghi thằng ranh mày muốn đổi cha hay sao á?"
Vừa dứt lời, Nhạc Đông giơ điện thoại lên.
"Luật cũ, 500!"
"Lầm bầm, thằng ranh mày không nói đạo lý, chơi không lại còn ghi âm! ! !"
"Ba yêu dấu của con, ba nói cho hay không cho nào."
Nhạc Thiên Nam nào dám nhiều lời, đau khổ từ sau bức tranh ở phòng khách lấy ra 500 tệ đưa cho Nhạc Đông, Nhạc Đông nhận lấy, lập tức nháy mắt cười: "Ba à, con lừa ba thôi, con căn bản không có ghi âm."
Nhạc Thiên Nam: "...” Thằng nghịch tử này, tám chục ký thịt, chắc phải có bảy mươi chín phẩy chín ký là xương nghịch.
Hai cha con trêu đùa một hồi, Nhạc Đông cất cá xong, lập tức đi vào phòng lấy ra cái mặt dây chuyền chuẩn bị từ trước đưa cho Nhạc Thiên Nam.
"Đồng chí Nhạc Thiên Nam, đây là vật tổ chức giao cho ba, ba phải bảo quản cẩn thận, không được rời khỏi người."
"Nói tiếng người."
"Ba thân yêu, cái mặt dây chuyền này có lá bùa con tỉ mỉ vẽ, ba đeo lên người, đi tắm cũng phải đeo nha, còn của mẹ thì để con giao cho."
"Coi như thằng ranh mày còn chút hiếu tâm."
Nhạc Thiên Nam hớn hở nhận lấy, tiện tay cho vào túi quần.
Thấy thế, mặt Nhạc Đông đen lại, xem ra phải để mẫu thượng đại nhân ra mặt dạy bảo hắn một bài.
… Vệ sinh cá nhân xong, Nhạc Đông mở con A6 của mình ra.
Còn cái chiếc Brabus đổi thành Mercedes-Benz G-Class kia, Nhạc Đông tạm thời không dám chạy.
Cái xe đó chạy thì sướng thật đấy, nhưng mỗi tội hơi nóng đít, để quay về báo cáo lại với lãnh đạo sau.
Luật cũ!
Ra tiệm ăn một bát bún, thêm thịt, trứng luộc nước trà cũng có đủ, không thể để con ếch ngốc kia chê cười được.
Xong xuôi, Nhạc Đông không đi cục thành phố luôn mà là lái xe đi thẳng đến nhà Tô Uyển Nhi.
Trùng hợp thay, vừa tới cửa khu chung cư của cô thì gặp ngay Tô Uyển Nhi.
Cô mặc rất đơn giản, áo phông hình Pikachu, quần jean xanh da trời, kết hợp với một đôi giày trắng.
Một bộ đồ của cô nàng nhà bên thanh thuần.
Nhạc Đông dừng xe, hạ cửa kính, hướng Tô Uyển Nhi nở một nụ cười rạng rỡ.
"Này, lão Tô!"
Tô Uyển Nhi: "...” "Họ Nhạc kia, có muốn suy nghĩ lại lời mình nói không hả!"
Ách! Nên gọi gì đây, vợ? Bạn gái thân yêu?
Nhưng quen mồm gọi là lão Tô mất rồi, một chốc cũng không sửa được, cố nhịn một hồi, Nhạc Đông mới nói: "Người đẹp, lên xe không, xe anh vừa to vừa rộng."
Nói rồi, chính cậu đầu tiên là ngẩn người, lập tức bật cười thành tiếng.
Ghê thật, câu này rõ ràng có ẩn ý khác.
Tô Uyển Nhi thẹn thùng lườm cậu một cái, Nhạc Đông xuống xe, móc từ trong túi ra ba chiếc mặt dây chuyền đưa cho cô: "Ba cái này, cô với chú dì đeo vào nhé, cái này do tự tay tớ làm đấy, nhớ không được tháo ra đâu."
"Đây là gì thế?" Tô Uyển Nhi tò mò hỏi.
Nhạc Đông ra vẻ thần bí, ghé sát mặt vào mặt cô.
"Bí mật, đúng rồi, anh đến cục thành phố trước đã, lát nữa anh quay lại đón em, trưa nay Ngô Gan mời chúng ta đến nhà ăn bữa tiệc lớn."
Khi Nhạc Đông nói chuyện, hơi thở phả vào mặt và cổ Tô Uyển Nhi, mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Uyển Nhi lập tức đỏ bừng, cô hờn dỗi liếc Nhạc Đông một cái, lập tức dùng giọng dịu dàng nói: "Biết rồi."
"Ừm, lão Tô sao thế, mặt mũi đỏ hết rồi này, có phải sốt rồi không?"
Tô Uyển Nhi: "...” Trong tích tắc, cô đã rất muốn xốc đầu Nhạc Đông lên xem trong đầu anh ta chứa cái gì mà khiến anh ta ở mặt tình cảm ngốc như thế.
"Vậy lát nữa tớ đến đón cậu nhé." Nhạc Đông xoay người, quay lưng lại vẫy tay với Tô Uyển Nhi rồi lái xe đi.
Bỏ lại Tô Uyển Nhi đứng trong gió rối bời.
Đến khi xe Nhạc Đông biến mất sau chỗ ngoặt, Tô Uyển Nhi mới nghiến răng nghiến lợi hoàn hồn lại.
Tên bạn trai này không thể giữ lại được, để đấy thì sẽ bị làm thịt mất!
Nhạc Đông căn bản không biết nguy hiểm đang đến gần.
Anh nghe nhạc, lái xe thẳng tới cục thành phố, sau đó không ngừng đến văn phòng của cục trưởng Lý.
Không may là, cục trưởng Lý đang chủ trì cuộc họp.
Nhạc Đông chỉ đành xuống lầu, định đi một vòng ở phòng khoa kỹ thuật, vừa mới xoay người thì lại đụng phải phó cục trưởng An Thế Tĩnh.
"Nhạc Đông, sao cậu lại về đây, cậu không phải ở bên chỗ trọng án tỉnh sao?"
"Hắc hắc, cục trưởng An sớm nha, tôi chẳng phải nhớ mọi người, nên quay lại thăm một chút." Nhạc Đông mặt tươi cười, mở miệng nói xằng.
An Thế Tĩnh rõ ràng không tin, ông mở cửa văn phòng, ra hiệu cho Nhạc Đông vào trong phòng nói chuyện.
Vào phòng rồi, An Thế Tĩnh rót trà ấm, nói: "Chuyện ở tỉnh anh cũng có nghe rồi, tình hình của Dương Kinh Vĩ hiện tại như thế nào?"
"Chắc là hai ngày nữa đấy ạ!"
Nghe xong, An Thế Tĩnh lập tức đứng dậy.
"Cái gì? Chắc hai ngày nữa! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận