Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 918: Còn có cứu vãn chỗ trống (length: 3887)

Nhạc Đông há hốc mồm, cuối cùng không đem chuyện của lão cha nói ra, hắn nói với Chu tam thúc: "Tam thúc, việc này nhất định phải ba ta tới mới nói được sao?"
Chu tam thúc mặt mày nghiêm nghị, trong ánh mắt của hắn, Nhạc Đông thấy được một tia sợ hãi.
Lúc Lý đại đầu dùng Lỗ Ban thuật hại hắn, hắn đều không cầu xin tha thứ, đủ thấy tam thúc có ý chí cực kỳ mạnh mẽ.
Có thể khiến một người tâm chí kiên định, trong mắt lộ ra sợ hãi, vậy chuyện này có thể đoán, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Chu tam thúc không muốn nói riêng ra, chắc chắn có đạo lý của hắn, Nhạc Đông bèn hỏi: "Tam thúc, chuyện mà thúc muốn nói có phải là chuyện rất gấp cần phải giải quyết không?"
Ông lắc đầu: "Việc này ta cũng không chắc, ba cháu khi nào về?"
Nhạc Đông áng chừng thời gian, muốn phục sinh lão cha, cần chuẩn bị rất nhiều vật liệu, ngoài ra, còn phải tích thêm chút công đức, có lẽ phải mất một hai tháng.
"Chừng hai tháng!"
"Hai tháng?" Vẻ mặt tam thúc hơi xoắn xuýt, cuối cùng ông vẫn nói: "Nếu ba cháu cần hai tháng mới về, thì ta cứ đợi vậy, chuyện này nhất định phải để hai cha con cháu cùng biết."
Nhạc Đông: "? ? ?"
Thấy Chu tam thúc không muốn nói nhiều, Nhạc Đông không gặng hỏi nữa, hắn đổi giọng: "Tam thúc, vừa rồi tên Lý đại đầu đó ép hỏi thúc chuyện gì vậy?"
Chu tam thúc trầm ngâm một lát, ông đi ra cửa ngó nghiêng, chắc chắn bên ngoài không có ai mới hạ giọng nói: "Giữ kỹ đồ vật mà ta đưa cho ba cháu, mục đích của bọn chúng là thứ đó, liên quan trọng đại, hơn nữa còn liên quan đến chuyện mà ta muốn nói với cha con cháu, cháu nhất định phải bảo vệ cẩn thận!"
Nếu Nhạc Đông không đoán sai thì đồ vật mà tam thúc nói hẳn là Đả Thần Tiên.
Đồ lấy từ màn của Đế Tân ra chính là Đả Thần Tiên, nếu mục đích của chúng là cái này thì có thể khẳng định, gã cạo đầu tượng này cũng là U Minh khôi lỗi.
"Chỉ cần cháu bảo vệ được vật này, tương lai có bất cứ biến cố nào, cháu đều có cơ hội lật ngược thế cờ, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ!"
Đúng lúc hai người nói chuyện thì bên ngoài tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, Nhạc Đông biết là người của tổ trọng án huyện Thê Điền đến rồi.
Nhạc Đông không tiếp tục nói chuyện với Chu tam thúc mà trực tiếp kín đáo đưa cho tam thúc một chồng bùa hộ mệnh.
"Tam thúc, thúc cầm cái này, cẩn thận giữ an toàn cho bản thân!"
Đưa bùa cho tam thúc xong, Nhạc Đông dẫn đầu đi ra ngoài, người dẫn đội tới là Hà Ký Vũ, thấy Nhạc Đông ở đây, anh vội vàng cười đón:
"Nhạc cục, sao anh cũng ở đây!"
Nhạc Đông vẫn như thường ngày, không hề lộ sơ hở, sau những chuyện này, hắn đã hoàn toàn trưởng thành, trước kia đường đi quá thuận, trận chiến ở Mạn Lặc thôn đã thức tỉnh hắn.
Hắn giấu cảm xúc của mình rất kỹ dưới lớp vỏ nụ cười.
Hai người bắt tay nhau!
"Đội Hà, anh tới vừa đúng, tôi ở đây đánh chết một tên lưu manh hung hăng, các anh xử lý giúp."
Đánh chết một tên lưu manh hung hăng! ! !
Hà Ký Vũ vô thức ngẫm nghĩ, anh liếc mắt nhìn Lý đại đầu nằm trên đất, khóe miệng hơi giật giật.
Trước khi tới, anh tưởng người chết là Chu tam thúc, thật không ngờ Nhạc Đông lại xuất hiện ở đây, ngay từ lần đầu tiên gặp Nhạc Đông, anh đã biết có chuyện không ổn.
Đầu óc anh xoay chuyển rất nhanh.
Đột nhiên, trong đầu anh xuất hiện một ý nghĩ táo bạo.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy ý mình có thể thực hiện.
Dính đến án giết người cơ mà! ! !
Dù quan to đến đâu, cũng phải làm theo quy trình chứ.
Chuyện này vẫn còn đường xoay xở, anh liếc nhìn Chu tam thúc, lộ vẻ tàn nhẫn!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận