Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 422: Chân thật huyễn cảnh, ngầm huyền cơ (length: 7921)

Nhạc Đông dừng bước, phía trước hành lang có chút kỳ lạ, giữa ban ngày mà lại như gặp quỷ đánh tường.
Cái gọi là quỷ đánh tường, nếu dùng cách giải thích ngụy khoa học thì đó là do sóng điện não của người bị từ trường bí ẩn ảnh hưởng, từ đó sinh ra ảo giác, ở một khu vực không thể tìm thấy đường ra, chỉ có thể quanh quẩn mãi ở đó.
Dân gian có nhiều cách phá quỷ đánh tường, ví dụ như chửi rủa lớn tiếng, nhổ nước bọt, phổ biến nhất là tụt quần tè dầm, những cách này đều có hiệu quả.
Nhưng cách hiệu quả nhất là người có bản thân mạnh mẽ, ý chí kiên cường, thì có thể ngăn chặn được loại ảnh hưởng này.
Hoa Tiểu Song đi theo sau Nhạc Đông trực tiếp chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Cũng may nơi này tuy đầy bụi đất, nhưng không có vật thể gì dơ dáy gây khó chịu.
"Ta thật không leo nổi nữa, ngươi tha cho ta đi, lão đại!"
"Giáo viên thể dục của ngươi không nói với ngươi là không được ngồi xuống sau khi vận động gắng sức sao?" Nhạc Đông một tay kéo Hoa Tiểu Song từ dưới đất lên.
"Giáo viên thể dục của ta là thầy dạy toán với cô dạy văn." Hoa Tiểu Song dựa vào tường, lúc này mới chậm lại.
Trường học các ngươi thật là keo kiệt, đến cả một giáo viên thể dục đúng nghĩa cũng không có, Nhạc Đông đưa điếu thuốc cho Hoa Tiểu Song, hai người bắt đầu hút thuốc ngay đầu cầu thang.
Đến được đầu cầu thang này, Nhạc Đông đã nhận ra dấu truy tung phù mình từng lưu trên người tiểu khả ái Triệu Tự Bàng. Gia hỏa kia không nói sai, hắn thật sự đang "đi làm" ở nhà trọ Thành Đô.
Hoa Tiểu Song rít một hơi thuốc rồi mới nói: "Lão đại ngươi không hiểu rồi, giáo viên thể dục của bọn ta 'người yếu lắm bệnh', không phải đang bị bệnh thì là đang trên đường đi bệnh viện."
"Hả?"
"Dù sao cứ đến giờ học thể dục, thì không cô giáo dạy văn nói giáo viên thể dục bị ốm, thì là thầy dạy toán nói con của giáo viên thể dục ốm phải đi viện."
Nhạc Đông: "..."
Nghe kiểu nói này của Hoa Tiểu Song, Nhạc Đông mới biết thằng cha này đang giỡn chơi, nhưng cũng đúng thôi, chuyện như thế ai mà thời học sinh chưa từng gặp phải chứ?
Thấy Hoa Tiểu Song đã nghỉ ngơi khá hơn, Nhạc Đông trực tiếp kết ấn một tay, gia trì cho Hoa Tiểu Song một cái hộ thân chú.
"Đi!"
"Lão đại, ta không lên đâu, ta không phải sợ cái tiểu khả ái kia, chủ yếu là ta không leo nổi."
"Được."
"Cám ơn lão đại nhiều, tối nay ta bao, chúng ta gọi thêm mấy em gái đến uống một bữa cho đã."
"Không cần, ngươi không sống được đến tối đâu."
Nhạc Đông vừa dứt lời, Hoa Tiểu Song lập tức nói: "Là lão đại xông pha khói lửa muôn lần chết không chối từ."
Nhạc Đông trực tiếp cho hắn một cước, ý bảo hắn còn không mau đi lên.
Hoa Tiểu Song quả quyết móc từ trong ba lô mình một thanh tiền tài kiếm, thanh kiếm này xem ra cũng đã có chút tuổi, vừa thấy thanh tiền tài kiếm này, Nhạc Đông lập tức hai mắt sáng lên, cái đồ chơi này xem chừng không tệ!
Đúng là đi vào cái phi cơ xui xẻo này có đồ tốt, chờ lần sau gặp lại Thương Tùng đạo trưởng, phải nghĩ cách kiếm chác, còn về Hoa Tiểu Song thì thôi, dù sao nó với mình cũng không khác gì, chỉ là thả cái vật đảm bảo đó mà thôi.
Nhạc Đông thu liễm khí tức, hắn sợ khí tức mình vừa ra sẽ làm cái thứ đồ chơi quỷ đánh tường kia sợ mà chạy mất.
Sau khi thu liễm hơi thở, Nhạc Đông cất bước lên cầu thang tầng mười ba, vừa mới bước vào cầu thang, hắn đã cảm nhận được bị thứ gì đó nhắm tới, khí tức này rõ ràng không giống với Triệu Tự Bàng.
Bất quá, hai luồng khí tức này hình như có chỗ tương đồng, có chút thú vị, lầu này chắc còn có chuyện khác.
Nhạc Đông lần theo luồng khí tức kia nhìn lại, chỉ thấy trong vách tường hành lang có một bóng người khảm vào, cái bóng đó thò đầu ra nhìn, dường như đang đánh giá Nhạc Đông và Hoa Tiểu Song.
Khi nó nhìn thấy thanh tiền tài kiếm trên tay Hoa Tiểu Song, thì rõ ràng run một cái, lập tức chui vào tường biến mất không thấy.
Nhạc Đông liếc nhìn Hoa Tiểu Song, lập tức nói: "Thu cái thứ đó vào đi."
"Không được đâu lão đại, trong tay không cầm gì đó thì không được ổn lắm."
"Lá gan của ngươi có thể lớn lên một chút không?"
"Cùng lắm thì, gan chó mới thuê, lá gan ta bé bình thường thôi."
Nghe câu này hình như có gì đó sai sai, Nhạc Đông nghĩ ngợi một chút, đây có phải đang ám chỉ mình không? Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhạc Đông nhìn Hoa Tiểu Song rõ ràng có vài phần dò xét.
Ghi nó vào sổ nhỏ, quay đầu lại xử lý hắn.
Hoa Tiểu Song hoàn toàn không nhận thức được mình đã bị ghi thù, hắn vung vẩy thanh tiền tài kiếm trong tay, nói với Nhạc Đông: "Lão đại, cái này rất vừa tay, cầm không nặng chút nào."
"Ngươi mẹ nó cầm cái đó như lũ côn đồ cầm dao gọt dưa hấu vậy, tụi nó đều bị ngươi dọa chạy rồi, ta còn đi đâu mà bắt chúng nó hỏi đây."
Hoa Tiểu Song coi như đã hiểu, hóa ra mình lại sắp phải làm mồi nhử, hắn mặt mày ỉu xìu, tâm không cam tình không nguyện cất thanh tiền tài kiếm đi.
"Lão đại, ngươi nhớ phải bảo vệ ta đó."
Nhạc Đông không thèm để ý tới hắn, lần này cũng không cần Hoa Tiểu Song làm mồi nhử.
Hắn trực tiếp lấy ra một chồng tiền giấy, lại lấy ra một nén hương cúng, nói với Hoa Tiểu Song: "Đi, lên tầng mười ba!"
Hai người trực tiếp lên tầng mười ba, khi bước vào tầng mười ba, một khung cảnh náo nhiệt hiện ra trước mắt Nhạc Đông và Hoa Tiểu Song.
Lại gặp ảo cảnh!
Chỉ thấy bên trong tầng mười ba, một đám công nhân đang chuyển gạch, một đám người đang trò chuyện vui vẻ.
"Lão Triệu, ngươi có được không đó, nửa năm rồi ngươi cũng không về thăm lão bà lấy một lần, ngươi không sợ vợ ở nhà cho ngươi hai thằng cu con à?"
"Không đến mức đó đâu, cái thể trạng của vợ tao ấy, người bình thường làm sao chịu được."
"Thể trạng, vậy vợ ngươi có phải mông rất to không?"
"Mông to thì tốt quá rồi còn gì, dễ sinh, bà mẹ tao bắp tay còn to, phi ngựa được luôn đó!"
Khi bọn hắn đang nói chuyện trên trời dưới đất, Nhạc Đông đột nhiên lớn tiếng: "Triệu Tự Bàng."
Triệu Tự Bàng vừa quay đầu lại, khi thấy Nhạc Đông thì cục gạch trong tay hắn lập tức rơi xuống đất.
"Ngọa tào, sao lại là ngươi."
Nhạc Đông: "..."
Thú vị, thật thú vị!
Trong ảo cảnh này, Nhạc Đông vậy mà có thể giao lưu với Triệu Tự Bàng.
Khác hẳn với cái ảo cảnh mình gặp khi bỏ bệnh viện ra đi, cái này rốt cuộc là cái đồ chơi gì.
"Kinh hỉ chưa, bất ngờ không?"
Nhạc Đông vẫy tay với hắn, Triệu Tự Bàng trực tiếp nhảy núp sau lưng người lao công tạp vụ của mình, run rẩy nói: "Ma à! !"
Nhạc Đông: "..."
Hoa Tiểu Song: "..."
Hoa Tiểu Song khẽ nói: "Lão đại, mẹ nó rốt cuộc là sao vậy, là một không gian khác à?"
Nhạc Đông cũng có chút ngơ ngác, cái ảo cảnh này cùng không gian thật y như đúc, Nhạc Đông dùng pháp nhãn liếc nhìn cũng không thấy có chỗ nào không đúng.
Thật lạ, pháp nhãn của mình mất hiệu lực tới hai lần rồi, một lần là khi ở nhà cũ của Tống gia, Nhạc Đông dùng pháp nhãn dò xét Tống gia nhưng không phát hiện ra oán khí của thi thể nữ chôn dưới đất.
Thêm cả lần này!
Xem ra, quay đầu phải nghĩ cách tăng thêm công đức cho pháp nhãn.
Chỉ là, điểm công đức phân phối không phải do mình quyết định, điểm công đức dường như đều có ý của riêng nó.
Nhạc Đông quyết định tiếp tục quan sát, không vội lộ tin tức của mình, hắn cảm thấy phía sau ảo cảnh này nhất định còn có ẩn khuất khác.
Còn nữa, nếu hắn đoán không sai, thì những người này đều đã chết cả rồi, nhưng bọn họ lại đang sống theo một kiểu khác.
Có ý tứ, căn nhà này hẳn là có người giăng bẫy sau lưng!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận