Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 122: Khóa chặt chôn xác (length: 8015)

Nhạc Đông tiến lại gần đống củi.
Dưới đống củi, hắn phát hiện một bộ quần áo, đó là một bộ đồ ngụy trang.
Nhạc Đông dùng gậy gẩy bộ quần áo ra từ kẽ hở dưới đống củi. Nhìn kích cỡ bộ đồ thì thấy, đây là đồ nam, mà người mặc nó hẳn phải cao trên mét tám.
Trên bộ đồ ngụy trang, có bảy vết rách, trên đó còn vương vãi vết máu.
Bảy vết rách này hẳn là do dao đâm tạo thành.
Nhìn vị trí vết đâm, hung thủ ra tay cực kỳ tàn độc, nhát nào cũng nhắm vào chỗ hiểm.
Hành động nhanh gọn, xem ra là có chủ mưu. Người này chắc chắn tàn nhẫn quả quyết, không phải người thường.
Cỏ tranh dưới đất lấm lem vũng máu, bộ đồ ngụy trang giấu dưới đống củi...
Dựa vào hai điểm này, đây hẳn là hiện trường vụ án mạng. Thế nhưng, ở đây không có hồn ma Triệu Dân Sinh, đến cả oán khí đen kịt cũng chẳng thấy.
Thật thú vị!
Dùng chút thủ đoạn để tìm hiểu kỹ hơn xem sao?
Nhạc Đông mở ba lô, lấy ra lá bùa vàng đặc chế. Như lệ cũ, cậu viết lên đó ngày tháng năm sinh và tên Triệu Dân Sinh, rồi đặt tóc lấy từ gối đầu của người đó vào trong, nhanh tay gấp thành hình con hạc giấy.
Gấp xong, Nhạc Đông lại lấy ra một hình nhân giấy đã cắt may sẵn từ trong hành trang.
Lúc này, Bạch Trạch Vũ chạy tới, cẩn thận cho bộ đồ ngụy trang dính máu mà Nhạc Đông phát hiện vào túi.
Rồi cậu ta dùng dây thừng đỏ lấy từ thôn, dùng cành cây quây tạm chỗ vũng máu, bảo vệ hiện trường đợi chuyên gia tới điều tra dấu vết.
Sau đó cậu ta hỏi Nhạc Đông: "Nhạc Đông, đây là hiện trường vụ án đầu tiên được phát hiện phải không?"
Nhạc Đông khẽ gật đầu. Tối trước khi Triệu Dân Sinh mất tích, anh ta uống rượu tại nhà ông Quách hàng xóm, mà từ nhà ông Quách tới nơi trọ chỉ chừng trăm mét.
Vậy nên, rất có khả năng là sau khi rời nhà ông Quách, Triệu Dân Sinh đã bị hung thủ tập kích trên đường tới khu vườn rau này.
Đương nhiên, giờ đây đây mới chỉ là suy đoán của Nhạc Đông, kết quả cụ thể còn cần bộ phận kỹ thuật giám định chuyên nghiệp về vết máu dưới đất và trên quần áo.
Việc mà Nhạc Đông muốn làm bây giờ là tìm xem nơi chôn xác Triệu Dân Sinh.
Cậu cũng rất tò mò xem địa điểm mà chị Triệu Dân Sinh đã thấy trong mơ có đúng là nơi chôn xác hay không.
Cậu lấy con hạc giấy vừa gấp ra, hai tay nắm lại, miệng niệm chú ngữ. Con hạc giấy bỗng bốc cháy, Bạch Trạch Vũ đứng bên cạnh thấy cảnh đó, liền biết Nhạc Đông đang thi triển một thủ đoạn đặc biệt nào đó.
Một lát sau, Nhạc Đông ngẩng đầu nhìn trời, con hạc giấy bay về hướng tây, chốc lát biến mất trong rừng.
Cậu lấy bút từ trong hành trang, vẽ lên mặt người giấy ngũ quan, rồi vung tay vẽ rồng điểm mắt.
Người giấy lập tức lơ lửng giữa không trung.
Lần thi triển này rất khác so với những lần trước.
Lần này cậu thoải mái nhẹ nhàng, không giống lần đầu, sắc mặt nhợt nhạt vì hao tổn tinh thần lực.
Bạch Trạch Vũ đã quen với những thủ thuật kỳ diệu của Nhạc Đông, không lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ hỏi: "Đây là?"
"Truy tung tìm xác, đi tìm nơi chôn Triệu Dân Sinh."
"Chôn xác? Như vậy là có thể tìm thấy được sao?"
Nhạc Đông cười trừ, không nói gì.
Bạch Trạch Vũ thấy mình hỏi một câu thừa, Nhạc Đông đã nói có thể thì chắc chắn là có thể.
"Mấy người ở lại trông coi, ta đi trước tìm xem địa điểm."
Người giấy dẫn đường trên không, Nhạc Đông cất bước theo hướng khu rừng phía trước.
Vừa vào rừng, Nhạc Đông đã nhận thấy sự cổ quái của khu rừng này.
Có một loại lực lượng đặc biệt đang nhiễu loạn từ trường bên trong.
Nhạc Đông cảm nhận một chút, thì thấy con hạc giấy sau khi vào rừng thì liên kết với người giấy bỗng yếu đi.
Xem ra lời dân làng không sai, nơi này quả thật có gì đó bất thường.
Nếu không phải Nhạc Đông tăng cường sức mạnh nhờ thu thập công đức, thì có lẽ cậu không còn cảm giác được liên kết giữa người giấy và hạc giấy nữa.
Nhạc Đông đi nhanh hơn.
Khi cậu tiến sâu vào rừng thì thấy lá cây rậm rạp, ánh mặt trời khó chiếu vào.
Trong rừng ẩm thấp tối tăm, một bước chân đạp xuống thì lá mục tích tụ nhiều năm liền xộc xệch xuống.
Trong kiểu rừng này, dấu chân người đi vào sẽ mau chóng biến thành thiên đường của côn trùng.
Nhạc Đông nghĩ ngợi một lát, lấy ra từ hành trang bốn hình nhân giấy đã chế tạo sẵn, điều khiển chúng bay trước mặt mình.
Đừng thấy chúng vừa nhẹ vừa mỏng, dưới sự điều khiển của Nhạc Đông, chúng có thể dễ dàng xé rách các mạng nhện giăng chắn đường.
Nhạc Đông nhờ đó mà đỡ được nỗi khổ bị mạng nhện quấn vào mặt khi đi xuyên rừng.
Đi được vài trăm mét trong rừng, Nhạc Đông phát hiện một vùng cây bụi.
Đây là một chỗ trũng, không có cây cao lớn mọc ở đó.
Nhạc Đông quan sát kỹ chỗ này, nhận thấy nơi này không có đất mùn đen như những nơi khác, mà chỉ có cát.
Bóng của con hạc giấy biến mất ngay trên bãi cát này.
Khi bóng hạc giấy biến mất, Nhạc Đông lấy giấy bút ra để vẽ lại sơ đồ.
So sánh qua một chút, cậu bỗng phát hiện nơi đây gần như giống hệt khung cảnh Triệu Xuân Lỵ thấy trong mơ.
Phát hiện này khiến Nhạc Đông không khỏi thán phục.
Giữa người với người, có quá nhiều thứ không thể biết. Khoa học, tuyệt đối không phải là ngành duy nhất có thể giải thích bản chất của thế giới, có lẽ, điểm cuối của khoa học cũng là huyền học.
Nhạc Đông dựa theo miêu tả của Triệu Xuân Lỵ, đi vào khu đất trũng khoảng 100 mét, ngay lập tức, cậu thấy một vệt lốp xe hằn trên cát.
Tim cậu hơi động, đi theo vết lốp xe kia về phía trước.
Đi tới một bụi hoa trà.
Theo như miêu tả của Triệu Xuân Lỵ, Triệu Dân Sinh bị chôn ở gần bụi hoa trà này.
Nhạc Đông đánh giá cát dưới chân.
Ngay phía trước cậu, có một chỗ cát hình chữ nhật dài chừng hai mét trông hơi khác, màu sẫm hơn so với cát xung quanh.
Nhạc Đông đi đến, tiện tay bẻ một cành cây bên cạnh, cắm xuống cát xung quanh, rồi lại cắm ở chỗ có màu sẫm khác lạ kia.
Lực cản từ cành cây cho thấy chỗ cát màu sẫm khác biệt rõ ràng. Theo phán đoán của Nhạc Đông, chỗ cát này chắc chắn đã bị ai đó đào xới lên.
Nếu không sai thì đây chính là nơi chôn xác Triệu Dân Sinh.
Từ địa thế, chỗ chôn Triệu Dân Sinh này là nơi địa mạch tụ tập của toàn bộ chỗ trũng. Địa khí tụ hội qua bao tháng năm tạo thành một mảnh đất tự nhiên có khả năng "dưỡng thi".
Nhạc Đông có thể khẳng định là thi thể chôn dưới đó tuyệt đối không bị phân hủy.
Hơn nữa, có khả năng còn nguyên vẹn như lúc sống.
Phong thủy huyền học, khoa học không thể lý giải, nhưng nó có thật sự tồn tại.
Nhạc Đông lấy điện thoại ra, định gọi cho Bạch Trạch Vũ, nhưng phát hiện là ở đây không có sóng.
Nhạc Đông nhìn về phương xa.
Dãy núi Trường Tuyết liên miên trùng điệp, chín dãy núi tạo thành hình vòng cung bao bọc lấy nơi đất trũng này.
Tiếc rằng nơi đây quá thấp, không thể nhìn bao quát được hình dạng địa thế.
Nhưng trực giác mách bảo Nhạc Đông rằng phong thủy nơi đây không đơn giản.
Mộ của Tam Phong chân nhân, hẳn cũng ở quanh khu vực này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận