Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 235: Truy tung mà đi, tiểu Tân quán vấn đề lớn! (length: 7855)

Trên xe taxi, người không phải ai khác, chính là Nhạc Đông cùng bạn cùng phòng Tào Sở Tiêu.
Lão Tào vậy mà lại đến Du thị.
Gặp người quen nơi đất khách, thật thân thiết a.
Nhạc Đông dừng bước chân, nói với Bạch Trạch Vũ: "Anh Bạch, tôi thấy một người quen, anh lên trước đi, tôi đi tìm hắn nói chuyện."
Bạch Trạch Vũ gật đầu, về nhà khách trước.
Nhạc Đông quay đầu, đã thấy chiếc taxi chở lão Tào đã rời đi.
Hắn lấy điện thoại ra, trực tiếp nhắn tin trong nhóm chat @ lão Tào.
Đông Tử: Lão Tào, nói với bố một tiếng, bây giờ ngươi ở đâu?
Nhạc Đông vừa lên tiếng, nhóm ký túc xá im ắng một hồi lập tức sôi trào, người lên tiếng đầu tiên là Âu Dương Thần, tên này vẫn lầy lội như trước.
Âu Dương: Anh Đông ơi, anh chán ghét thật đấy, lâu như vậy cũng không thèm tìm người ta trò chuyện, trái tim người ta tan nát như bánh sủi cảo rồi.
Diệp Thiên Đế: Mày đi chỗ khác chơi đi, tao cũng đang tìm lão Tào đây, hắn xài hết acc Penguin của tao đi trêu gái, giờ cứ nửa đêm là có đàn bà gọi vào acc Penguin của tao, tao mẹ nó sắp hỏng rồi.
Âu Dương: Tiểu Diệp Diệp, đừng có phá đám tao với anh Đông đang nghiên cứu thảo luận nhân sinh.
Nhạc Đông nhìn, đầy màn hình đều là phong cách quen thuộc kia, Diệp Chí Cần và Âu Dương Thần hai tên này thi đậu nghiên cứu sinh của trường, danh sách trúng tuyển đã có rồi.
Đáng nhắc đến là, Tô Uyển Nhi cũng thi đậu nghiên cứu sinh của trường, danh sách trúng tuyển đã công bố mấy ngày trước.
Lúc này, trong nhóm Diệp Chí Cần và Âu Dương Thần hai người chat hăng say, lại bắt đầu màn đối thoại kinh điển bố con.
Náo nhiệt như vậy, mà không thấy lão Tào lên tiếng, chẳng lẽ tên này không xem điện thoại.
Nhạc Đông nghĩ một hồi, trực tiếp gọi vào số của Tào Sở Tiêu.
Điều Nhạc Đông thấy kỳ lạ là, điện thoại của Tào Sở Tiêu lại trong trạng thái tắt máy.
Không đúng!
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hắn mà, cùng hắn còn có hai nam một nữ đi cùng.
Thấy không liên lạc được, Nhạc Đông cũng không để ý nữa, chắc lão Tào hết pin điện thoại thôi.
Hắn cất điện thoại, chuẩn bị lên lầu trước.
Đúng lúc này, Diệp Chí Cần đột nhiên gửi cho Nhạc Đông một tin.
"Đông Tử, lão Tào có phải gặp chuyện gì rồi không?"
"Hả?"
"Ba ngày nay tao gọi cho hắn, điện thoại của hắn đều tắt máy, không liên lạc được."
"..."
Nhạc Đông lập tức cảnh giác.
Liên tục ba ngày điện thoại đều tắt máy, lẽ nào vì mất điện thoại nên chưa kịp đi làm lại?
Không đúng!
Người trẻ tuổi bây giờ, đừng nói rời điện thoại ba ngày, rời ba tiếng đã thấy khó chịu rồi.
Chắc chắn có vấn đề ở đây.
Hắn lập tức gọi điện cho Diệp Chí Cần.
"Lão Diệp, ngươi nói lão Tào không liên lạc được ba ngày rồi?"
"Đúng vậy, bố mẹ hắn gọi vào số tao hỏi tao có tin tức gì về lão Tào không, ban đầu tao cứ nghĩ lão Tào có mâu thuẫn gì với nhà nên tao cũng an ủi chú dì, bảo lão Tào chắc bận đi tìm việc hay gì thôi, nhưng ba ngày liên tiếp tao không liên lạc được với hắn, tao thấy chắc có chuyện không hay rồi."
Nhạc Đông hơi nhíu mày, xem ra lão Tào thật sự gặp chuyện rồi.
"Giờ không liên lạc được, cũng không biết hắn đi đâu, tao đang tính hay là báo cảnh sát?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng Diệp Chí Cần tràn đầy lo lắng.
Nhạc Đông lên tiếng: "Đừng lo, chuyện này cứ để tao giải quyết."
Nghe Nhạc Đông nói để hắn giải quyết, Diệp Chí Cần cũng yên tâm phần nào.
Bốn năm đại học, bọn hắn đã quá rõ con người Nhạc Đông, đã nói là sẽ làm.
"Suýt nữa thì tao quên mất, mày giờ đã là đội trưởng đội trị an, thế nào, dạo này công việc có bận không?"
"Có chút bận, tao đi xử lý việc của lão Tào trước, rồi sẽ liên lạc lại."
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông nghĩ ngợi, gọi điện cho Hoa Thiên Dương.
Khi thấy lão Tào, hắn dù chỉ lướt qua chiếc taxi kia một chút, nhưng vẫn kịp nhớ dãy số xe.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
Nhạc Đông nói vắn tắt sự việc với Hoa Thiên Dương, Hoa Thiên Dương lập tức bảo Nhạc Đông chờ chút, hắn sẽ gọi cho bộ phận quản lý giao thông để tra giúp.
Nhờ sự giúp đỡ của Hoa Thiên Dương, chưa đầy mười phút, Nhạc Đông đã có số điện thoại của người lái xe taxi kia.
Nhạc Đông lập tức liên lạc với người lái xe, sau khi trao đổi với tài xế taxi, Nhạc Đông biết Tào Sở Tiêu bị hai nam một nữ đưa đến một nhà quán trọ nhỏ tên là Vui Vẻ.
Hắn dùng phần mềm chỉ đường tìm thử, quán trọ nhỏ kia cũng không xa chỗ mình đang đứng.
Bắt taxi mất năm phút, nếu đi bộ dọc đường lớn thì cũng chỉ mười phút, Nhạc Đông nghĩ ngợi, lười bắt xe, trực tiếp sải bước, chạy chậm về phía quán trọ Vui Vẻ.
Nhạc Đông lúc này, sau khi tu vi nâng cao, đã không còn sợ nóng lạnh nữa.
Dưới sự chỉ dẫn "chính xác" của bản đồ, nửa tiếng sau Nhạc Đông cuối cùng cũng đến được quán trọ Vui Vẻ.
Khá lắm, hắn coi như đã được chứng kiến thế nào là giao thông phức tạp.
Đặc sắc của núi thành, cả nước có một không hai!
Nhìn từ bên ngoài, quán trọ Vui Vẻ này đã có tuổi rồi, Nhạc Đông cố tình lên app xem giá phòng, một phòng 80 tệ.
Mức giá này ở một nơi như Du thị, đúng là rẻ như rau ngoài chợ.
Nhạc Đông đi về phía quầy lễ tân của quán trọ.
Quầy lễ tân do một bà cô khoảng năm mươi tuổi trông, cũng không mở điều hòa, một chiếc quạt trần trên đầu kêu xành xạch, tường của quán trọ đã ngả màu vàng, lớp sơn vôi ở chỗ tường giao với đất đã bong tróc, trông rất lem nhem.
Trên tường dán những tấm áp phích không rõ năm nào.
Thấy Nhạc Đông bước tới, bà cô ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói thẳng:
"Hết phòng rồi!"
"Tôi không thuê phòng, tôi đến tìm người."
Bà cô nghe Nhạc Đông nói đến tìm người thì lập tức cảnh giác, bà ta nhíu mày nói: "Không có không có, ở đây không có người cậu muốn tìm."
Nhạc Đông: "..."
Mình còn chưa mở miệng nói tìm ai, bà cô đã một mực muốn đuổi mình đi, không phải có tật giật mình sao?
Xem ra, nơi này có vấn đề.
Nhạc Đông lười dây dưa với bà cô, trực tiếp rút thẻ ngành ra.
"Chào bà, đây là thẻ ngành của tôi, tôi đang theo dấu một vụ án, mời bà phối hợp."
Bà cô nhìn thấy thẻ ngành trên tay Nhạc Đông, bật dậy một tiếng, sắc mặt bà ta có chút khó coi.
Bà ta đột nhiên lớn tiếng nói: "Cán bộ trị an, chúng tôi kinh doanh hợp pháp, không có vấn đề gì."
Nhạc Đông nhíu mày, bà cô này rõ ràng đang thông báo cho một số người, hắn không thèm để ý bà chủ quán nữa, mà sải bước đi về phía bên trong quán trọ.
Bà cô vội vàng, định ngăn Nhạc Đông lại.
Nhưng bà ta đánh giá thấp tốc độ của Nhạc Đông, đợi bà ta lên tiếng thì Nhạc Đông đã xông lên lầu hai của quán trọ rồi.
Quán trọ này không lớn, tổng cộng cũng chỉ có ba tầng, khi Nhạc Đông lên tới tầng hai, hắn nghe thấy ở phòng cuối cùng bên trái vọng ra một trận tiếng động lộn xộn.
Hình như người bên trong đang cuống cuồng giấu gì đó.
Nhạc Đông quyết định rất nhanh, trực tiếp đạp cửa.
Với sức của hắn, đừng nói là cái cửa phòng thấp kém này, ngay cả cửa chống trộm cũng không chịu nổi một cú đạp của Nhạc Đông.
Cánh cửa kêu một tiếng rồi bật ra.
Người bên trong hình như không ngờ Nhạc Đông lại phá cửa xông vào nhanh như vậy.
Lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhạc Đông chỉ đơn giản liếc mắt nhìn qua, sắc mặt liền lập tức thay đổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận