Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 20: Đây là dời lên tảng đá nện mình chân? (length: 7553)

Nhạc Đông rất muốn phản kháng.
Nhưng dưới áp chế huyết mạch của mẹ, hắn sáng suốt chọn im lặng.
"Đúng rồi, con trai, con còn chưa nói hai ngày nay đã đi đâu, làm gì?"
Bà Chu đổi chủ đề, nhìn chằm chằm vào Nhạc Đông.
Đối với Nhạc Đông, bà Chu từ nhỏ đến lớn đều rất nghiêm khắc, sợ hắn đi theo lũ nhị đại trong thôn học thói hư tật xấu.
Đến khi Nhạc Đông học đại học, bà Chu càng lấy lý do đàn ông có tiền dễ hư, khống chế tiền sinh hoạt của hắn ở mức 1000 tệ mỗi tháng.
Cuộc sống đại học của Nhạc Đông vô cùng túng thiếu, thỉnh thoảng phải đi làm thêm kiếm chút, phần lớn thời gian, cứ đến cuối tháng là hắn phải nhờ Tô Uyển Nhi tiếp tế mới đủ ăn no.
"Nói đi, con không nói là muốn lừa phỉnh đấy à? Tháng sau con thi rồi, còn không lo học hành cho tử tế, chẳng lẽ con muốn giống bố con, mở cái xưởng nhỏ, sống nhờ mấy cái mặt tiền và mấy căn nhà cho thuê sao?"
Nhạc Đông: "..."
Đây là cuộc sống mà bao nhiêu người mơ ước đấy chứ.
"Vậy thì, mẹ yêu, con nghĩ là con không cần thi công chức cũng có thể vào đơn vị nhà nước làm việc."
Bà Chu nghe vậy, đầu tiên là nhìn Nhạc Đông một chút, lập tức cầm điện thoại lên gọi ra ngoài.
Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng của bố Nhạc Thiên Nam.
"Vợ yêu dấu ơi, có chuyện gì mà gọi cho anh vậy?"
"Con trai anh có bị sốt không?"
"Sốt?"
Nhạc Đông từ nhỏ thể trạng đã được ông nội bồi dưỡng khỏe như trâu, sốt cái gì chứ, chưa từng bị, tự nhiên vợ hỏi thế, chẳng lẽ là kiếm cớ để trừng phạt mình?
Không được, không thể để lộ sơ hở, nếu không tiền tiêu vặt lại bị giảm mất.
"Sốt, sao có thể, có anh chăm sóc, con trai khỏe re, hiện tại đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi."
"Nếu nó không bị sốt, sao lại bắt đầu nói nhảm thế, nó nói không cần thi công chức vẫn có thể vào cơ quan làm việc?"
"Cái gì??? Hai mẹ con ở đâu, trong tiệm phải không, anh đến ngay đây."
Điện thoại vội vàng ngắt máy.
Nhạc Đông nhìn cảnh này, bất lực giơ hai tay nói: "Mẹ thân yêu ơi, con nói tất cả đều là thật, hai ngày này con đã hỗ trợ cục trị an phá hai vụ án, cục trị an thành phố Ly quyết định dùng hình thức chiêu mộ nhân tài đặc biệt để đưa con vào cục."
Bà Chu bán tín bán nghi, "Con nói thật à?"
"Con lừa ai chứ đâu dám lừa mẹ, đúng rồi, con vào là được hưởng đãi ngộ cấp chính khoa luôn đấy."
"Chính khoa? Nhân tài đặc biệt?"
"Con trai à, nếu con cảm thấy áp lực thi cử lớn thì mình không thi nữa, yên tâm, nhà mình không thiếu tiền, sắp có tiền đền bù giải tỏa thêm 20 triệu nữa, con không thi thì sau này giúp mẹ quản lý việc cho thuê nhà là được."
Nhạc Đông: "..."
Mẹ, sao mẹ cứ không tin thế nhỉ?
Nhưng những lời mẹ nói sau đó khiến Nhạc Đông cảm động vô cùng.
Đừng nhìn mẹ thường ngày đối với hắn nghiêm khắc, người quan tâm hắn nhất vẫn là mẹ.
Rất nhanh, Nhạc Thiên Nam cũng lái chiếc xe Nissan tồi tàn của ông đến tiệm.
"Vợ ơi, vợ ơi, con trai anh rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Làm gì mà ồn ào thế hả?" Bà Chu trừng Nhạc Thiên Nam một cái, ông ta lập tức im miệng.
"Con trai anh dạo này có thể bị áp lực quá, hơi nói nhảm rồi."
"Vậy... hay là cho nó đi bệnh viện xem sao? Để anh xem có quen biết bác sĩ tâm lý nào không."
"Vậy anh cứ hỏi thử xem." Bình thường, bà Chu nhất định sẽ nói ông già này vài câu, quen biết cái gì mà lắm thế.
Nhưng lần này, liên quan đến Nhạc Đông, bà Chu khác thường không phản bác mà lại giục ông nhanh chóng đi tìm.
Nhạc Đông không khỏi vò trán.
Cứ đà này không ngăn cản cha mẹ được, hắn chắc bị đưa đi bệnh viện tâm thần mất thôi.
Ngay khi hắn đang nghĩ cách để cha mẹ tin mình thì điện thoại của hắn vang lên.
Mở ra xem là Lâm Chấn Quốc gọi.
Hắn bắt máy.
Rất nhanh, giọng Lâm Chấn Quốc vang lên.
"Nhạc tiểu tử, vụ án phá rồi, chúng tôi đã thẩm vấn đột kích hai tiếng, cuối cùng nghi phạm đã khai hết ra rồi."
"Nghi phạm khai động cơ gây án không khác mấy so với dự đoán của cậu, cậu đúng là thần thật."
"Vụ án này phá rồi, cậu cũng coi như vượt qua vòng đánh giá rồi đấy, chờ phê duyệt nữa thôi, cậu chính thức là đồng đội của chúng tôi rồi, chúc mừng cậu, 22 tuổi cấp chính khoa, chậc chậc, lão Lâm tôi thật là ghen tị đấy."
Điện thoại của Nhạc Đông tuy không bật loa ngoài, nhưng giọng của lão Lâm kia quá lớn, Nhạc Thiên Nam và bà Chu bên cạnh đều nghe rõ mồn một.
Nhạc Đông thấy vậy, đồng chí Lâm vừa gọi điện đến đúng lúc, hắn không cần phải nghĩ cách giải thích với cha mẹ nữa.
"Đồng chí Lâm, tôi còn có chút việc, tối liên lạc lại nhé."
Nói xong, Nhạc Đông cúp điện thoại.
"Thế nào, bố mẹ thân mến ơi, con không lừa mọi người chứ?"
Nhạc Thiên Nam và bà Chu liếc nhìn nhau, đồng loạt thấy vẻ không thể tin trong mắt đối phương.
"Hai ngày này con thật sự giúp cục trị an phá án á? Vậy con được đặc cách chiêu mộ là thật? Cái đãi ngộ cấp chính khoa cũng là thật????"
Đối mặt với ba lần liên tiếp hỏi của mẹ, Nhạc Đông gật đầu: "Con lừa bố thì cũng không lừa mẹ đâu."
"Ối dồi, cái thằng nhóc này, dù sao chuyện này cũng phải ăn mừng thật tốt, con trai nhà mình sắp thành cán bộ cấp chính khoa rồi, đây là đại hỷ sự của nhà họ Nhạc mình, để bố đi thu xếp, bố sẽ mở tiệc linh đình ăn mừng mấy ngày ở cả thôn."
Nhạc Đông: "..."
"Ăn mừng cái gì mà ăn mừng, con trai sau này là cán bộ lãnh đạo, trên TV chẳng phải bảo cán bộ lãnh đạo không được tổ chức tiệc tùng sao, chẳng lẽ anh muốn hại con trai hả?"
Nhạc Thiên Nam nghe xong lập tức rụt cổ lại, không dám hó hé gì nữa.
Nhạc Đông nhẹ nhàng thở ra, cũng may mẹ ra tay, nếu không bố hắn nhất định lại cùng đám bạn bè rượu chè mấy ngày cho coi.
Chuyện mình được đặc cách vẫn còn chưa ngã ngũ, ai biết cục tỉnh có duyệt hay không.
Nếu không được duyệt, bố lại khuếch trương lên như vậy, mình chẳng thành trò cười sao?
"Tổ chức lớn thì không được, nhưng ăn mừng nhỏ thì có thể, con gọi điện cho ông Tô đi, tối bảo nhà họ đến nhà ăn cơm, nhớ nhất định phải gọi cả Uyển Nhi nhé."
Nhạc Đông: "..."
Khá lắm!
Đây chẳng phải là tự mình vác đá đập vào chân sao.
"Đóng cửa tiệm đi, mẹ đi mua đồ ăn, hôm nay vui vẻ, muốn ăn gì cứ nói nhé."
"Thật á?" Hai mắt Nhạc Thiên Nam sáng rực lên.
"Mẹ nói với con trai, anh thì có chuyện gì."
Nhạc Thiên Nam lập tức ỉu xìu.
"Vậy cái... bà xã, hôm nay anh được uống rượu không?"
"Cho."
"Được." Nhận được chỉ lệnh được uống rượu, Nhạc Thiên Nam như được hồi sinh, chạy đi gọi điện cho Tô Vân Hà, bố của Tô Uyển Nhi.
Bà Chu và ông Nhạc đều vui mừng khôn xiết, chỉ có Nhạc Đông là mặt mày ủ rũ.
Mỗi lần đối mặt với Tô Uyển Nhi, Nhạc Đông đều cảm thấy da đầu mình tê dại.
Người phụ nữ này, sức sát thương quá lớn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận