Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 500: Nếu như ta không có đoán sai nói, ngươi giết người đó là. . . (length: 7696)

Hướng Chiến mang đến cho Hà Quốc Sinh và con trai hắn Chu Sinh Dũng một chút manh mối, đúng là một niềm vui bất ngờ.
Hiểu rõ thêm chút thông tin, mới có thể làm sáng tỏ triệt để câu chuyện đằng sau cái chết của Hà Quốc Sinh và Chu Thúy Hoa.
Nhạc Đông hỏi thẳng: "Đầu mối gì?"
Hướng Chiến móc từ trong túi ra điếu thuốc, châm một điếu rồi mới nói: "Chúng ta vừa phá một vụ buôn lậu đồ cổ, theo lời khai của người có liên quan thì Hà Quốc Sinh và con trai hắn Chu Sinh Dũng là chủ hàng của bọn chúng, hàng lậu bọn chúng có được là từ cha con họ mà ra."
Nghe Hướng Chiến kể lại, Nhạc Đông chợt nói: "Hướng cục, nếu ta nhớ không nhầm thì hình như ông đã hứa với con gái sẽ bỏ thuốc lá rồi phải không?"
Hướng Chiến đang rít thuốc ngon lành, nghe Nhạc Đông nói thế thì tay cầm điếu thuốc khựng lại, ông hơi oán trách nhìn Nhạc Đông một cái.
"Nhạc đại cục trưởng, sao ngươi cứ thích khơi lại chuyện cũ vậy, cố ý làm ta khó chịu phải không."
Nhạc Đông cười khì khì nói: "Đấy là do chính ông nói, ta chỉ nhắc nhở ông đừng quên thôi."
Hướng Chiến vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân chà đi, rồi lại nhặt lên bỏ vào thùng rác.
"Không hút, không hút nữa, đúng rồi Nhạc cục, vụ án này tra đến đâu rồi?" Hướng Chiến nhìn Nhạc Đông, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, ai ngờ được một thanh niên ngày trước bị Lâm Chấn Quốc và đồng bọn gọi đến Chi cục Triều Dương hỗ trợ điều tra, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã trở thành cấp trên trực tiếp của ông, ngang chức phó phòng.
Cái vị trí này là mơ ước cả đời của bao người, mà Nhạc Đông chỉ mất chưa đến bốn tháng đã đạt được, còn vượt qua ngưỡng cả đời người cũng không vươn tới được.
Chưa kể, nếu không phải do tuổi tác còn hạn chế, thêm nữa tốc độ thăng chức của Nhạc Đông quá nhanh thì chỉ tính riêng việc phá án của hắn, phong cho hắn chức trưởng phòng cũng không đủ.
Trước khi đến, Hướng Chiến nghe được tin tức lan truyền từ hệ thống trị an Tòng Dong Thành, nói Nhạc Đông bên Thành Đô lại vừa làm một vụ lớn, hệ thống trị an Xuyên Thục đang báo công cho Nhạc Đông lên cấp trên.
Nếu công trạng này được duyệt, Nhạc Đông sẽ được lên chức chính phòng, thậm chí còn cao hơn.
Tốc độ thăng quan kinh khủng này, từ khi thành lập nước đến nay cũng hiếm có.
Hướng Chiến âm thầm líu lưỡi, con đường từ Nhạc cố vấn, đến Nhạc trưởng khoa, rồi đến Nhạc cục trưởng này, danh xưng thay đổi quá nhanh, khiến ông mỗi khi gọi Nhạc Đông đều phải ngừng lại, sơ ý một chút là sẽ gọi sai ngay.
Nhạc Đông lại móc thuốc lá ra, tiện tay đưa cho Hướng Chiến một điếu rồi nói: "Đã bắt được một nghi phạm quan trọng, đội trưởng Hà đội trọng án huyện Thê Điền vừa thẩm vấn xong, nhưng Hà đội nói không khai thác được gì."
Hà Cát Vũ bên cạnh gật đầu.
"Tên Dương Thụ Căn này mồm miệng rất kín, một mực khẳng định mình không làm gì cả, công tác thẩm vấn của chúng tôi không có tiến triển, bởi vậy, tôi mới đến tìm Nhạc cục, xem hắn có biện pháp gì."
Hướng Chiến cười nói: "Có khó khăn cứ tìm Nhạc cục là được, đối phó với bệnh khó chữa, hắn là chuyên gia."
Ba người nói chuyện phiếm một hồi, Bạch Trạch Vũ lái xe trở về, mọi người cùng nhau vào tòa nhà hành chính đội trọng án huyện Thê Điền, dưới sự dẫn đường của Hà Cát Vũ, mọi người đi thẳng lên tầng ba.
Tòa nhà hành chính đội trọng án huyện Thê Điền là tòa nhà cũ, không có thang máy, vì huyện Thê Điền không có đủ tiền nên điều kiện làm việc ở đây kém xa so với các quận khác của Ly thành, thậm chí các huyện khác.
Đoàn người lên tầng ba, đập vào mắt là Bạch Mặc đang ôm laptop gõ bàn phím lia lịa, không biết hắn đang làm gì, Trần Gia Dĩnh cầm một cuốn sổ, ở bên cạnh giúp Bạch Mặc làm việc, nghiêm túc ghi chép lại một số thứ.
Nhạc Đông và những người khác không quấy rầy họ, mà đi thẳng tới phòng thẩm vấn dưới sự hướng dẫn của Hà Cát Vũ.
Trong phòng thẩm vấn, Dương Thụ Căn đang ngồi, hắn có đôi mắt tam giác, thêm cái cằm nhọn, nhìn kỹ thì thấy có vài phần giống con chồn.
Nhạc Đông quay lại hỏi mọi người: "Ai cùng ta vào thẩm vấn chung."
Hà Cát Vũ xung phong: "Nhạc cục, tôi đi giúp anh ghi chép."
"Được!"
Nhân viên lập tức mở cửa phòng thẩm vấn cho họ, Nhạc Đông đi vào trước.
Khi thấy Nhạc Đông, từ lần đầu tiên gặp mặt, Dương Thụ Căn đã run lên rõ rệt.
Dương Thụ Căn đã bị một chữ của Nhạc Thiên Nam đánh cho choáng váng, hắn chưa từng gặp Nhạc Đông, nhưng Nhạc Đông lại dùng tinh thần lực trực tiếp xóa đi hạt giống trong thức hải hắn.
Vì vậy, Dương Thụ Căn tuy chưa từng gặp Nhạc Đông, nhưng trong tiềm thức lại vô cùng kiêng kỵ khí tức của Nhạc Đông.
Nhạc Đông và Hà Cát Vũ ngồi ngay ngắn ở bàn thẩm vấn, Hà Cát Vũ mở sổ, bấm ngòi bút, chuẩn bị ghi chép.
Nhạc Đông đánh giá Dương Thụ Căn trước mặt, trên đầu Dương Thụ Căn ngoài hai luồng oán niệm còn có một luồng hắc khí đậm đặc quấn quanh.
Nhạc Đông từng gặp luồng hắc khí này rồi, lúc ở Trường Tuyết Sơn, hắn từng thấy trên người Lượng thúc và những người khác cũng có luồng hắc khí tương tự quấn quanh.
Khác biệt duy nhất là hắc khí trên người Dương Thụ Căn đậm hơn một chút, dựa theo phán đoán thì có lẽ Dương Thụ Căn cùng đồng bọn đã đào trộm mộ nhiều hơn.
Nhạc Đông nói thẳng: "Nếu ta đoán không sai thì ông cũng là thành viên của đội khiêng quan, ông và hai cha con Hà Quốc Sinh đều là trộm mộ."
Trong mắt Dương Thụ Căn hiện lên một tia kinh ngạc, bí mật này có rất ít người biết, ngoài thành viên đội ra, chỉ có số ít người biết tin tức của hắn.
Tên quan trị an trẻ tuổi trước mặt đã một lời vạch trần bí mật của hắn, chẳng lẽ chuyện của mình đã hoàn toàn bại lộ?
Hắn cố gắng kiềm chế sự kinh hãi trong lòng.
"Quan trị an, các ông không thể tùy tiện vu oan người khác, tôi là công dân tuân thủ pháp luật."
Công dân tuân thủ pháp luật?
Nếu trên đầu hắn không có hai luồng oán niệm dễ thấy kia thì Nhạc Đông đã tin lời hắn nói rồi.
"Được, vậy tạm thời không bàn chuyện ông trộm mộ, ta đổi chủ đề, nói về chuyện ông giết người, chuyện ông giết hai mạng người."
Lời vừa dứt, khóe miệng Dương Thụ Căn co giật, trong mắt cũng thoáng qua vẻ hoảng hốt.
Thấy vậy, Hà Cát Vũ bên cạnh liền hiểu ra, xem phản ứng của Dương Thụ Căn thì chắc chắn trên người hắn có án mạng, Nhạc cục trưởng quả là thần.
Nhạc Đông tiếp tục: "Ông không cần vội trả lời, ta đoán trước đã, Hà Quốc Sinh chết chắc là do ông ra tay nhỉ?"
Nghe đến đây, Dương Thụ Căn im lặng, ngoài mặt hắn không lộ vẻ kinh hoảng nào, nhưng những người bên ngoài phòng thẩm vấn thông qua giám sát phát hiện, ngón chân của hắn đã vô thức căng ra.
"Ngoài Hà Quốc Sinh ra, còn ai chết dưới tay ông nữa, để ta nghĩ xem..."
Nhạc Đông dùng ngón tay gõ có nhịp điệu xuống mặt bàn, theo tiếng gõ bàn tay truyền vào tim Dương Thụ Căn, khóe miệng và đuôi mắt hắn đều khẽ giật giật.
"Nếu ta đoán không sai, người ông giết đó là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận