Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 295: Nhạc trưởng khoa, có phải hay không cảm thấy rất châm chọc! (length: 7706)

Gửi Mệnh Minh thiếp.
Món đồ này, Nhạc Đông từng thấy trong sách cổ của mình, theo ghi chép trong sách cổ, thứ này chẳng khác gì tiền mua mạng.
Tiền mua mạng là việc ngươi nhặt được bao lì xì trên đường mang về nhà, nếu trong đó có ngày tháng năm sinh của ngươi cùng một xấp tiền giấy, thì ngươi đã bị lệ quỷ đeo bám, bọn chúng sẽ dùng mạng của ngươi để làm kẻ chết thay.
Còn Gửi Mệnh Minh thiếp, chỉ cần ấn dấu tay lên, liền sẽ bị người thi thuật nắm trong tay, ngày thường thì không khác gì người bình thường, nhưng cứ đến một số thời điểm đặc biệt, liền sẽ bị người thi thuật điều khiển, xét về điểm này, sáu người trên hành lang vừa rồi, hẳn là đều đã ký Gửi Mệnh Minh thiếp.
Cách luyện chế loại này rất tà ác, dùng máu của nữ tử sinh vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm làm mồi lửa, phối hợp với các loại vật liệu tà môn mà thành, những vật liệu này có xác không thối trăm năm, đất Minh Hà, dây thừng thông âm các loại… Xác không thối trăm năm, đó là như nghĩa đen, không cần giải thích.
Đất Minh Hà, là đất lấy ở nơi âm khí tụ tập dưới lòng sông ngầm, còn dây thừng thông âm thì thực tế là dây thừng dùng để múc nước giếng cổ, sợi dây này phải ở miệng giếng trăm năm trở lên… Không nói những thứ khác, chỉ riêng độ quý giá của những vật liệu này thôi, số người làm được không nhiều, nhất là trong thời đại này, người có thể tìm đủ những vật liệu này lại càng ít, những thứ này không phải cứ có tiền là mua được.
Chủ nhà họ Trình xấu xí trước mắt này lại có thể làm ra thứ này, hơn nữa còn làm ra không chỉ vài tấm Gửi Mệnh Minh thiếp, điều này có chút thú vị.
Nhạc Đông nhận lấy đồ vật, trực tiếp bỏ vào túi mình.
“Được, ta về liền ký.” Chủ nhà: “…” Ngươi làm gì vậy, nhìn thấy cái này không nên sợ hãi sao, sợ hãi thì không phải nên ngoan ngoãn ấn dấu tay máu sao?
“Ngươi có phải không hiểu tình hình không.” Chủ nhà mặt âm trầm khủng bố, ánh trăng chiếu lên mặt hắn, phát ra ánh sáng xanh.
Trong đầu Nhạc Đông bất giác hiện lên khuôn mặt đáng sợ của bà long trong phim Hồng Kông.
“Ký hay là không ký?” Giọng nói uy hiếp của chủ nhà lại vang lên.
Bị uy hiếp, Nhạc Đông thật sự rất bất đắc dĩ, tên chủ nhà này đầu óc có hơi vấn đề rồi, hễ hắn có chút não cũng phải nhìn ra là ta căn bản không sợ, không chỉ không sợ, rõ ràng là dựa vào có gì mà sợ chứ.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân.
Nhạc Đông nhìn lại, là một người phụ nữ ăn mặc hở hang như ngọn đuốc, phía sau nàng vẫn là hai tên bảo tiêu kia, tên bảo tiêu bị Nhạc Đông đánh cho tơi bời thấy bóng dáng Nhạc Đông thì bất giác rụt cổ lại.
“Ồ, náo nhiệt thật đấy, ta đến có kịp không?” Giọng nói lả lơi của cô gái ngọn đuốc nhẹ nhàng truyền tới, Nhạc Đông nhíu mày.
Miệng của người phụ nữ này, đúng là cần phải ăn đòn.
Cô gái ngọn đuốc Trương Lăng Sương lắc mông, đi đến đứng cạnh Nhạc Đông, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mặt cùng mùi hôi thối trên người xác sống hòa vào nhau, trong nháy mắt hóa thành quả bom có lực sát thương siêu cấp, Nhạc Đông không nhịn được che lại, gia trì cho mình một chú tịnh thân.
“Anh đẹp trai, đi đâu tỷ tỷ cũng gặp được anh, anh nói có phải chúng ta có duyên phận đặc biệt không?” Nhạc Đông lập tức tránh xa nàng hai bước, đưa tay từ chối nói: “Cô là khí độc di động à?” Cô gái ngọn đuốc: “…” “Anh đẹp trai, anh nói vậy tỷ tỷ không vui đâu, miệng phải ngọt một chút, không thì sẽ có một ngày thiệt thòi nha.” Nhạc Đông kêu một tiếng khá lắm, lần trước đe dọa hắn như thế, chẳng phải đang chờ bị phán, còn không thì cũng là bị đánh cho gãy hết xương đi, cũng không biết thân thể cô nàng ngọn đuốc này có thể cứng như cái miệng của cô ta không.
Nói đến đánh người, Nhạc Đông lại bắt đầu nhớ Kỳ Linh.
Mấy tháng nay, Nhạc Đông cũng đã đánh không ít người, dù là Long Kinh nghiệm hay Thiết Thủ ca, bọn này đều không chịu nổi đánh, người mà có thể để cho hắn đánh thoải mái một chút, vẫn là Kỳ Linh.
So với những người khác, Kỳ Linh gã này miễn cưỡng được xem như một bao cát đạt chuẩn, người có thể làm hắn dùng đến ba phần sức lực thật sự không nhiều, nhất là cú đấm cuối cùng kia, thoải mái đến tột đỉnh, cũng không biết gã ta luyện thế nào mà khi ngươi dán lên tường, mới chỉ là xương cốt toàn thân gãy lìa thôi.
Thu hồi suy nghĩ, Nhạc Đông mỉa mai nói: “Thiệt hay không thiệt thì tôi không biết, nhưng tôi biết, người có thể làm tôi thiệt chắc chắn không phải cô, vì cô không đủ tư cách.” “Ngươi…” Tên bảo tiêu sau lưng Trương Lăng Sương xông lên trước, vừa định mở miệng dạy dỗ Nhạc Đông không biết trời cao đất dày, nhưng nghĩ tới chuyện mình bị đánh bất tỉnh nhân sự, lập tức ngậm miệng.
Nhạc Đông tươi cười gật đầu.
“Thế chứ, con người ta, phải có tự biết mình.” Trương Lăng Sương cũng cảm thấy bảo tiêu của mình mất mặt, nàng phất phất tay, bảo bảo tiêu lui xuống, nàng quay đầu nhìn về phía chủ nhà họ Trình mở miệng nói.
“Trình lão nhị, cảm giác sống sót thế nào?” “Nhờ phúc của Trương tiểu thư, vẫn được!” Lúc nói câu này, Trình lão nhị là nghiến răng nghiến lợi.
“Thấy ngươi sống tốt thì ta yên tâm, yên tâm, chờ xong việc ta sẽ cho ngươi giải thoát, à mà ngươi đừng dùng ánh mắt thù hận này nhìn ta, ta sẽ rất tức giận đó, mà ta hễ tức lên thì sẽ có một vài chuyện xảy ra, ta khuyên ngươi tốt nhất nên suy nghĩ đi.” Trình lão nhị tái mặt, vẻ mặt dữ tợn nhìn Trương Lăng Sương.
“Yên tâm, chuyện của tôi tôi sẽ nhớ, cô cũng đừng quên những gì cô hứa hẹn, nếu không thì ta sẽ cùng Trương gia các người cá chết lưới rách.” Trương Lăng Sương cười nhạo: “Ngươi cũng xứng!” Nhạc Đông nhìn người chủ nhà tên Trình lão nhị một chút, rồi lại nhìn Trương Lăng Sương, suy tư nói: “Vậy thì, chỗ này là do các người làm ra?” Nghe Nhạc Đông nói vậy, Trương Lăng Sương phì cười nói: “Ngươi đến nơi này do ai làm ra cũng không biết, anh đẹp trai à, ngươi thật đáng thương, ngươi không biết về hỏi thử Nhạc Tam Cô à.” Nghe thấy cái tên Nhạc Tam Cô, sắc mặt Trình lão nhị liền biến đổi.
“Họ Trương kia, cô đã hứa không tiết lộ danh tự ân nhân, cô có tin ta hiện tại sẽ lật mặt không.” Trương Lăng Sương trực tiếp mỉa mai nhìn Trình lão nhị: “Ngươi biết hắn là ai sao?” Trình lão nhị: “Ta mặc kệ hắn là ai, cô mà cứ để lộ danh tự ân nhân thì phải trả giá đắt.” “Chậc chậc, ngươi đúng là một con chó trung thành ngoan ngoãn, vậy thì ta nói cho ngươi biết, hắn họ Nhạc, là hậu nhân của Nhạc Tùng Khê.” Nghe vậy, hai mắt Trình lão nhị lộ vẻ kinh hỉ.
“Ngươi là hậu nhân của giấy phán quan, ngươi đến đây để đón tam tiểu thư về nhà sao?” Nhạc Đông nhíu mày, vòng đi vòng lại, chuyện này lại dính đến tam nãi nãi, nếu thật sự là vậy, mình nên đối diện thế nào với vụ này.
Sáu người trên lầu đều là mạng người, còn mình, lại là người của hệ thống trị an.
Chọn tình hay chọn pháp đây.
“Trưởng khoa Nhạc, thế nào, có phải thấy rất châm biếm không!” Trương Lăng Sương ở một bên chế giễu lên tiếng, một tiếng Trưởng khoa Nhạc này của cô ta khiến Nhạc Đông hiểu, thân phận của hắn đã sớm bị nắm rõ ràng.
Đối diện với sự chế giễu của Trương Lăng Sương, Nhạc Đông bỗng nhiên bật cười.
Mình thật đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chút nữa thì đã bị cô ả Trương Lăng Sương này dắt mũi rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận