Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 519: Đến, động thủ đi! (length: 8056)

Sau khi giải quyết xong ác hồn Triệu Tự Bàng, Nhạc Đông xem như có thêm một phương án dự phòng.
Kỳ Minh bên kia làm việc cũng rất hiệu quả, rất nhanh đã mang đến những thứ Nhạc Đông cần.
Nhạc Đông cầm lấy Pháp Kính, trực tiếp lấy ra thiên sư bút, nhúng vào chu sa tốt nhất rồi bắt đầu vẽ phù văn. Thiên sư bút, dưới gia trì lực đạo của Nhạc Đông, đâm thẳng vào mặt kính, lưu lại từng nét bùa chú trên bề mặt trơn bóng của gương.
Hắn kiểm soát lực đạo rất tốt, dù chu sa xuyên qua mặt kính, nhưng mặt kính không hề có dấu hiệu nứt vỡ.
Chiêu này, một lần nữa khiến Thương Tùng đạo trưởng và những người khác kinh hãi không thôi.
Kỳ Minh đứng bên cạnh thầm nghĩ, nâng vật nặng như không hắn cũng có thể làm được, nhưng muốn đạt đến trình độ như Nhạc Đông, dùng một cây bút lông mềm mại khắc lên dấu vết trên mặt kính mà không làm tổn thương tấm kính thì Kỳ Minh tự nhận không thể.
Đây không chỉ là nâng vật nặng như không, mà là sự kiểm soát tự nhiên, lực đạo đạt đến mức Nhập Vi. Cảnh giới này không phải là Tiên Thiên đại tông sư, hắn có thể khẳng định Nhạc Đông chắc chắn là một cao thủ tuyệt thế cảnh giới Đạo Thai.
Nếu tiếp tục suy luận, chẳng lẽ Nhạc Đông sắp đạt đến cảnh giới phá toái hư không, nhục thân bất bại hay sao?
Tê!
Kỳ Minh hít một hơi lạnh, cho dù là tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể khoa trương như vậy chứ. Nhạc Đông rốt cuộc luyện kiểu gì vậy?
Kỳ gia, có huyết mạch kỳ lân thượng cổ, việc tu luyện nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng vào độ tuổi như Nhạc Đông thì hắn vẫn còn là gì?
Chỉ là Minh Cảnh hậu thiên, mà dù là ở Minh Cảnh hậu thiên, đã được ca ngợi là kỳ lân chi tử rồi.
Kỳ lân cái rắm gì, so với Nhạc Đông thì không đáng nhắc tới.
Đúng là một núi còn cao hơn một núi, không thể xem thường người thiên hạ.
Ngay lúc Kỳ Minh kinh hãi trước thủ đoạn của Nhạc Đông, Nhạc Đông đã vẽ xong cả 7 chiếc gương.
Vẽ xong, Nhạc Đông lấy một cuộn chỉ đỏ, quấn quanh tám mặt gương một vòng, rồi bóp vỡ đầu ngón tay, lưu lại dấu máu của mình lên mỗi chiếc gương.
Sau khi làm xong, Nhạc Đông nói với Kỳ Minh: "Đội trưởng Kỳ, anh lập tức sắp xếp người đáng tin, mang 7 chiếc gương này đến 7 vị trí nhãn trận của các đại trận phong thủy khác, giấu kỹ đừng để ai phát hiện. Nhớ kỹ, sau khi cất kỹ tấm gương, phải dặn dò tất cả mọi người không được đến gần nhãn trận, ai đến gần thì tự chịu hậu quả."
Kỳ Minh nói: "Nhạc cục yên tâm, 7 chiếc gương này tôi sẽ tự mình xử lý."
Nói xong, hắn chào Kỳ Linh một tiếng, hai anh em rời khỏi Trấn Hải lâu.
Chờ hai người rời đi, Thương Tùng đạo trưởng nhìn Hoa Tiểu Song rồi lại nhìn Nhạc Đông, đột nhiên nói: "Tiểu Song à, hãy đi theo Nhạc cục cho tốt, con sẽ có vận may lớn."
Hoa Tiểu Song liếc nhìn Thương Tùng đạo trưởng, nói thẳng: "Sư thúc, chú không nói con cũng biết, con nói cho chú nghe, sư phụ tự tay tính mệnh cho con, tính chuẩn lắm."
Thương Tùng đạo trưởng âm thầm lắc đầu, sao mà không chuẩn cho được, mệnh cũng dính vào rồi.
Người như Nhạc Đông, thân phận khó lường, sư huynh cũng dám tính kế người lớn như vậy, mất mạng là chuyện nhỏ, nói nặng hơn là hồn phi phách tán.
"Nhạc cục, có cậu ra tay thì tôi yên tâm rồi. Tôi không trụ nổi nữa rồi, phải đi nghỉ ngơi chút. Không biết bao ngày đêm ở đây đấu với Tiểu Bản Tử rồi, để tôi nghỉ chút rồi đến."
Nhạc Đông biết Thương Tùng đạo trưởng nói thật, điều đó thấy rõ từ đôi mắt thâm quầng dưới hốc mắt của ông.
Hắn nói: "Cứ yên tâm đi nghỉ đi, hôm nay tôi sẽ trấn giữ Trấn Hải lâu."
"Tốt, Nhạc cục cậu phải cẩn thận, Tiểu Bản Tử cũng sẽ phát động tấn công ba lần trong một ngày, một lần vào lúc mười hai giờ khuya, một lần mười hai giờ trưa, ngoài ra lần khác khá ngẫu nhiên. Tôi về nghỉ mấy tiếng, mười hai giờ khuya đến cùng nhau ứng phó."
Nhạc Đông gật nhẹ đầu.
Hắn ngược lại có chút mong chờ giao thủ với phe Tiểu Bản Tử, vừa hay hắn cũng muốn thử tu vi hiện tại của mình, nhất là khi Binh Tự Quyết cũng đã tỉnh, thêm vào tu vi tổng hợp tăng lên, Nhạc Đông có chút nóng lòng chờ đợi Tiểu Bản Tử ra tay.
Vừa hay có thể dùng bọn chúng để mài giũa tu vi của bản thân.
Thương Tùng đạo trưởng an tâm rời đi, Hoa Tiểu Song ở bên cạnh ngáp lên ngáp xuống, Nhạc Đông liếc nhìn hắn, hỏi thẳng: "Tối qua cậu thức trắng đêm?"
"Còn gì nữa, tối qua tôi phải vẽ cho xong bản đồ trận Cửu Cung Bát Quái, mệt chết đi được."
Nhìn vẻ mặt rã rời của hắn, Nhạc Đông lắc đầu.
"Cậu về nghỉ trước đi, tối nay đến."
"Không được, tôi phải cùng lão đại ra sức, đi ngủ cái gì... lúc sống có gì đâu mà ngủ nhiều, chết rồi sẽ có thời gian nghỉ ngơi mà, đúng không?"
Nghe lời Hoa Tiểu Song, Nhạc Đông vừa buồn cười vừa tức, gia hỏa này luôn nghĩ ra những thứ khác người.
Chờ Thương Tùng đạo trưởng và những người khác rời đi, Nhạc Đông phẩy tay thả Triệu Tự Bàng ra, thấy Triệu Tự Bàng, Hoa Tiểu Song sợ hãi lùi mấy bước.
Sao mà tên này cứ như biến thành người khác vậy, mặc long bào đen, đội mũ quan, nhìn vào thật có vài phần khí thế quân lâm thiên hạ, chỉ là cái khí thế đó âm u mà thôi.
"Lại gọi trẫm ra có việc gì??" Ác hồn Triệu Tự Bàng nhìn Nhạc Đông, sau đó lườm Hoa Tiểu Song một cái. Cái liếc nhìn này trực tiếp khiến Hoa Tiểu Song hết cả buồn ngủ.
"Ngươi trừng ta làm gì, có bản lĩnh ngươi trừng lão đại của ta đi chứ." Có Nhạc Đông bên cạnh, Hoa Tiểu Song cũng không sợ hãi, nói thẳng.
"Dân đen, dám nói thêm một câu nữa, trẫm sẽ ban ngươi làm đại thái giám hậu cung."
Hoa Tiểu Song: "..."
Nhạc Đông không thèm để ý hai tên dở hơi này, trực tiếp cầm một chiếc gương còn lại ở Trấn Hải lâu, nói với hắn: "Vào đây, ta muốn tạm thời phong ấn ngươi ở trong đó, để ngươi kết nối triệt để với 7 chiếc gương khác của trận."
"Trẫm không cần phải bị phong ấn trong gương, trẫm..."
Chưa nói hết câu, Triệu Tự Bàng đã cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ toát ra từ Nhạc Đông.
Hắn hít một ngụm khí lạnh, lập tức ngậm miệng. Hắn đã cảm nhận được khí tức của Nhạc Đông mạnh hơn trước rất nhiều, hắn có cảm giác, nếu như Nhạc Đông động thủ thu thập hắn, đoán chừng không cần dùng đến thỉnh thần gì, chỉ bằng vào thực lực của mình, Nhạc Đông đã có thể dễ dàng đè hắn xuống đất mà chà đạp.
Đây... đây là cái thứ quái quỷ gì vậy?
Ác hồn Triệu Tự Bàng mặt mày bất đắc dĩ, lập tức ngoan ngoãn biến thành một làn khói đen chui vào trong gương.
Sau khi Triệu Tự Bàng vào trong gương, hắn lên tiếng nói từ trong đó: "Này ai, ông chủ, đừng quên những lợi ích của trẫm."
Nghe được chữ ông chủ, Nhạc Đông không nhịn được cười ra tiếng.
Xem ra ngông nghênh bất kham cũng chỉ là vẻ bề ngoài, bản chất của ác hồn Triệu Tự Bàng vẫn là một tên đậu bỉ mà thôi.
Sau khi nhốt Triệu Tự Bàng vào gương, Nhạc Đông đặt chiếc gương lên pháp đài, lập tức hai tay kết pháp ấn, điểm không vào hư không, vẽ ra một đạo phù văn rồi quát: "Đi!"
Đạo phù văn chui vào gương, trực tiếp phong ấn hoàn toàn ác hồn Triệu Tự Bàng còn đang luyên thuyên trong gương.
Sau khi làm xong, Nhạc Đông đặt chiếc gương lên pháp đài.
Hắn nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã gần sáu giờ chiều, trời đã bắt đầu tối dần.
Nhạc Đông khoanh chân ngồi trước pháp đài, Hoa Tiểu Song thì ở một bên lấy điện thoại ra mở Vương Giả Nông Dược bắt đầu chiến.
Đúng vào sáu giờ tối, chiếc vạc đá bỗng nhiên rung lên.
Nhạc Đông mở mắt đứng dậy.
"Đến rồi!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận