Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 656: Trong nhà máy cháy, có gì đó quái lạ! (length: 8183)

Xương khô?
Nhạc Đông khẽ suy nghĩ một chút, liền hiểu ra ngay.
Những chuyện rắc rối kia đều bắt nguồn từ Tam Bản, Tam Bản chết, thì đám cương thi sống kia cũng đi theo chết.
Như vậy cũng giống như cổ trùng, con mẹ chết thì con con tuyệt đối không thể sống sót.
Bất quá cũng tốt, loại cương thi sống này vẫn là không nên tồn tại thì hơn, nhỡ đâu có người không cưỡng lại được sự cám dỗ của Trường Sinh, lén lút dùng máu của cương thi sống, thì đối với xã hội loài người mà nói, đó sẽ là một tai họa lớn.
Dù sao, nhân tâm là thứ dễ bị thử thách nhất.
Chuyện ở Tương Giang xem như sắp hạ màn kết thúc, ba người gặp nhau xong thì ở lại trong ký túc xá của quân đội một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Đông dẫn Hoa Tiểu Song, Bạch Mặc, rời khỏi Tương Giang với sự giúp đỡ của quân đội.
Bạch Mặc và Hoa Tiểu Song có thể rời đi bình thường, nhưng Nhạc Đông thì không có giấy thông hành, coi như "phi pháp" nhập cảnh, khi rời khỏi Tương Giang, Nhạc Đông nhận được tiền thưởng mà phía Tương Giang chi trả, khoảng 10 triệu tệ.
Số tiền này vừa vào tài khoản, Nhạc Đông liền vui vẻ ngay.
Tương Giang đúng là Tương Giang, tiền nhiều khí mạnh.
Nhạc Đông nghĩ ngợi một chút, trực tiếp chuyển cho Bạch Mặc 3 triệu tệ, rồi chuyển cho Hoa Tiểu Song 2 triệu tệ.
Sau khi nhận được tiền, Bạch Mặc ngạc nhiên nhìn Nhạc Đông: "Nhạc cục, đây là sao?"
"Đây là tiền thưởng ngươi xứng đáng nhận!"
"Không cần, ta không có hứng thú lắm với tiền." Bạch Mặc vô thức muốn trả lại tiền cho Nhạc Đông, nhưng bị Nhạc Đông ngăn lại.
"Cầm lấy đi!"
Hoa Tiểu Song bên cạnh thì cười rộ lên, hắn cười lớn: "Lão đại, đây là lần đầu tiên ta kiếm được nhiều tiền như vậy, ta phải gọi điện thoại báo cho cha ta biết, ta Hoa Tiểu Song có tiền đồ rồi."
Nhạc Đông: "..."
Ngươi là một tên phú nhị đại, hơn nữa lại còn là loại ăn bám, chút tiền này có gì mà đắc ý.
"Lão đại, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ cao hứng chút thôi."
Nhìn Hoa Tiểu Song vẻ đắc ý, Nhạc Đông chỉ biết lắc đầu.
Từ Tương Giang đến Bàng Thành, cả quãng đường đều rất bình yên, ba người đến Bàng Thành xong, liền đổi xe đi Ly Thành.
Khi đến Ly Thành thì trời đã nhá nhem tối.
Bạch Mặc xuống xe rồi đi thẳng về chỗ ở của mình, còn Nhạc Đông, mang theo Hoa Tiểu Song về nhà.
Trên đường đi, Hoa Tiểu Song giống như một đứa trẻ tò mò, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ luôn miệng ồn ào.
"Lão đại, núi ở Ly Thành các anh kỳ lạ thật, toàn là những quả đồi đá nhỏ, anh xem ngọn núi kia, y như con voi ấy, còn ngọn kia thì lại như cái chày gỗ ấy."
Nhạc Đông: "..."
"Ngươi mới là cái chày gỗ, cái kia gọi là núi đá kỳ dị, cái kia gọi là Tượng Tị Sơn."
Hoa Tiểu Song: "Khụ khụ, như nhau thôi mà."
Sau 15 phút, cuối cùng hai người Nhạc Đông cũng đã đến nơi.
Sau khi xuống xe, Nhạc Đông nhìn một lượt, nhà mình tối om, không có ai ở nhà.
Nhạc Đông nhìn cánh cửa nhà mình, phát hiện ở cửa có lá rụng và rác bị gió thổi tới tích tụ, từ đó có thể thấy, cha mẹ hẳn đã đi ra ngoài một thời gian rồi.
Hắn lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Hoa Tiểu Song đi vào.
Hoa Tiểu Song đánh giá một phen, rồi ngay lập tức tiện hề hề nói: "Lão đại, nhà anh cũng giàu thật đó, biệt thự riêng, chậc chậc, cả Cullinan cũng mua được, hay là anh bao nuôi tôi đi."
"Cút!"
Nhạc Đông trực tiếp đá cho Hoa Tiểu Song một cước, rồi mở cửa phòng khách phía sau, trực tiếp ngả người ra ghế sofa.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Bát Mân hay Tương Giang, đều không thoải mái bằng ở Ly Thành.
Nghỉ ngơi một lát, Nhạc Đông trực tiếp bấm số gọi cho lão cha ở nhà.
Điện thoại reo một hồi lâu mới được kết nối.
"Thằng nhóc, gọi điện thoại có chuyện gì? Không có chuyện gì thì cúp đi, đừng làm phiền ta cùng mẹ ngươi đi hưởng thụ thế giới riêng."
"..."
Nhạc Đông lập tức bất đắc dĩ, hắn lên tiếng: "Ba yêu quý, ba với mẹ lại đi đâu chơi vậy."
"Ở nhà bà ba của con bên Dư Thị đây, con về nhà rồi à? Về nhà thì tốt, lau dọn quét nhà đi, vài hôm nữa ta với bà ba của con về nhà."
Hóa ra lão cha lão mẹ muốn đi đón bà ba về, sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông xoa xoa bụng.
Được rồi, ra ngoài ăn chút gì đó, tiện thể gọi lão Tô cùng đi.
Hắn đứng dậy, Hoa Tiểu Song vẫn đang ở bên cạnh xem video trực tuyến, cứ như thằng ngốc ngồi cười ngây ngô, nhìn cái điệu cười dâm đãng đó của hắn, chắc chắn là đang xem mấy em gái chân dài.
Thằng này đúng là không cứu được.
Nhạc Đông lại lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tô Uyển Nhi, sau khi điện thoại kết nối.
Tô Uyển Nhi ở đầu bên kia điện thoại oán trách: "Nhạc Đông, anh còn nhớ em là bạn gái của anh sao?"
Nhạc Đông chỉ có thể cười khổ, cười ha ha nói: "Thì là cái đó, anh về rồi, giờ lái xe đi đón em, muốn ăn gì, anh bao em một bữa no nê."
Tô Uyển Nhi tức giận nói: "Anh không nhìn xem hôm nay là ngày bao nhiêu à?"
Ngày bao nhiêu?
Nhạc Đông vô thức nhìn điện thoại, ngày 30 tháng 8...
Thôi được rồi, lão Tô đã khai giảng, mình thì giờ mới về đến Ly Thành, nói là đi du lịch sau khi tốt nghiệp cũng không thành, nói đi du lịch sau khai giảng cũng không thành.
Nhạc Đông khó có dịp mặt mày đỏ lên, hắn có chút xấu hổ nói: "Chờ thêm vài ngày nữa anh về trường tìm em."
Tô Uyển Nhi nghe xong câu này, không nhịn được liếc mắt một cái.
Hai người tùy tiện nói vài câu, liền cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, Nhạc Đông liền thấy Hoa Tiểu Song mặt dày mày dạn bám lấy.
"Lão đại, là tẩu tử hả?"
"Sao?"
"Em phát hiện ra lão đại lại còn sợ vợ, khó trách em mới quen anh đã thấy thân thuộc rồi, thì ra là người cùng hội cùng thuyền!!"
"..."
"Câm miệng, đi, đưa ngươi đi ăn đồ."
Hai người lái chiếc Cullinan, vừa định ra ngoài, điện thoại lại đến.
Nhạc Đông bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra xem, lại là Ngô Đảm gọi đến.
"Đông Tử, cậu có ở nhà không?"
"Có."
"Cậu mau đến xưởng đi, xưởng bị cháy rồi."
Ngọa tào!!!
Nhạc Đông giật mình, xưởng sao lại bị cháy.
Bên trong toàn là những vật liệu đặc thù, nếu mà bị cháy thì thiệt hại lớn rồi.
Nhạc Đông không nói hai lời, lái xe liền hướng nhà máy nhà mình mà đi.
Đợi khi Nhạc Đông cùng Hoa Tiểu Song lái xe đến xưởng, lửa trong xưởng đã được dập tắt.
Ngô Đảm dẫn một đám nhân viên trong xưởng đi ra.
Một nhân viên vừa đi vừa nói: "Đúng là tà môn, vừa mới bốc cháy một cái là tôi đã thấy rồi, nhưng tôi cầm bình chữa cháy phun kiểu gì cũng vô dụng, đám lửa đó cứ trơ trơ không tắt, tôi đây là lần đầu thấy chuyện lạ đời thế này."
"Cũng đúng thôi, còn may có Ngô Đảm ở đây, bảo bọn ta dùng đất đổ vào mới không bị cháy lan ra, chứ không thì đợi ông chủ Nhạc về thì bọn ta biết ăn nói sao đây."
Nhạc Đông nghe hết những lời đó vào tai, lòng hắn bất an.
Lửa không dập được!
Hắn trong nháy mắt liền nghĩ đến vụ giết người ở huyện Thê Điền, khi đi Bát Mân, vụ án bắt nguồn từ huyện Thê Điền rồi lan sang huyện Lưỡng Giang ở Liễu Thành vẫn đang được điều tra, trong hàng loạt vụ án đó, có người đã dùng lân trắng để hại người.
Xem ra, ngọn lửa này có gì đó quái lạ.
"Anh Đảm, các bác có sao không!"
Thấy Nhạc Đông đến, anh Đảm cùng mọi người vội vàng chào đón.
"Đông Tử, cậu đến rồi, lửa đã tắt rồi, bàn ghế ở văn phòng của sơn thúc đều bị đốt hết rồi, may là chúng ta phát hiện sớm, lửa không bị cháy lan."
Nhạc Đông gật nhẹ đầu, "Cảm ơn các bác!"
Mấy người này đều là công nhân làm việc cho nhà Nhạc Đông, có người là dân làng, có người là người từ nông thôn lên, đều ở ngay trong xưởng, cho nên, khi bị cháy bọn họ liền phát hiện, nên mới kịp thời dập tắt.
"Cậu chủ nhỏ, lúc nãy ngọn lửa đó kỳ lạ lắm à nha, vợ tôi vừa quét dọn vệ sinh, lúc cô ấy thấy có cháy thì dội nước vào, vậy mà lửa và nước lại không hòa vào nhau."
"Để tôi vào xem thử." Nhạc Đông ra hiệu cho anh Đảm một cái, rồi dẫn Hoa Tiểu Song tiến vào văn phòng của lão cha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận