Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 695: Lưu Bá Ôn chân thân táng địa! (length: 7799)

"Muốn biết bọn hắn ở đâu sao?"
Nhạc Đông nghe được câu này thì khóe miệng hơi nhếch lên, lại đến nữa rồi!
Đây cũng không phải lần đầu có người đến uy hiếp hắn, đám người này cứ không nghĩ ra được kiểu mới.
Hắn liếc qua địa chỉ IP trên điện thoại, hiển thị là không xác định, rõ ràng, đối phương đã sớm chuẩn bị.
"Ban đầu ta không muốn, vì ta chắc chắn có thể tìm ra bọn chúng, nhưng mà, cuộc điện thoại này của ngươi gọi tới, ngược lại ta muốn nghe xem ngươi muốn nói gì."
Nhạc Đông vừa đối phó đầu dây bên kia, vừa nhanh chóng gửi dãy số giả lập trên màn hình cho Bạch Mặc.
Bạch Mặc rất nhanh đã ra hiệu đã nhận được.
Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, chỉ cần một dãy số, Bạch Mặc đã hiểu ý đồ của hắn.
Người ở đầu dây bên kia tiếp tục: "Muốn cứu bọn hắn, ngươi phải đồng ý giúp ta lấy một món đồ, chỉ cần ngươi đồng ý xuống tay, ta có thể đảm bảo bọn hắn an toàn."
"Vậy nói bọn hắn đang bị ngươi khống chế? Ta hiểu vậy có đúng không?"
"Ngươi yên tâm, ta chưa đến mức dùng mạng sống của ba người bình thường ra uy hiếp ngươi, ta biết bọn hắn ở đâu, chỗ đó rất quái dị, người bình thường không thể nào thoát ra được, muốn cứu bọn hắn, ngươi nhất định phải hợp tác với ta, bằng không, bọn hắn chắc chắn chết."
Nhất định phải sao? Quyết đoán vậy cơ à!
Nhạc Đông thật sự không tin chuyện tà quái này, hắn cười lạnh nói: "Ngươi tìm được số điện thoại của ta, chắc chắn là có tìm hiểu về ta rồi, ngươi nghĩ ta sẽ thỏa hiệp sao?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: "Ta đương nhiên có điều tra về ngươi, ngươi là người rất đặc biệt, nhưng ta cũng biết, ngươi là người trọng tình nghĩa, có cứu bạn bè của mình hay không là tùy thuộc vào lựa chọn của ngươi thôi, nhớ kỹ, thời gian không chờ người, ngươi kéo dài thêm chút nào, bạn bè ngươi sẽ càng gặp nguy hiểm."
Nhạc Đông quyết định tạm thời ổn định hắn, thế là nói thẳng: "Ngươi có điểm nói đúng, ta đích thực rất trọng tình nghĩa, nói đi, các ngươi muốn cái gì?"
Nhạc Đông là người trọng tình nghĩa, nhưng hắn cũng không hề cổ hủ, đối phương dám dùng Lão Lâm bọn họ ra uy hiếp hắn, sau này, Nhạc Đông nhất định sẽ cho bọn chúng biết, ai nên chọc, ai không nên chọc.
"Ta muốn bộ da xác của Tam Phong chân nhân, và, ta muốn ngươi đáp ứng một điều kiện."
Nghe vậy, Nhạc Đông trực tiếp cười khẩy, thật đúng là được voi đòi tiên.
Bộ da xác của Tam Phong chân nhân, cộng thêm một điều kiện nữa, xem ra sự thỏa hiệp của mình chỉ đổi lấy sự tham lam của hắn.
Nhạc Đông mở wechat ra xem, Bạch Mặc hiệu suất vẫn nhanh như cũ, tin nhắn hắn vừa gửi đi mấy phút, bên kia đã tra ra được địa chỉ IP cụ thể, địa chỉ này ở Tương Sa, Tương Tỉnh.
Ở Tương Sa, lại biết về bộ da xác của Tam Phong chân nhân…
Trong đầu Nhạc Đông nhanh chóng xuất hiện một cái tên.
Tương Sa lão tứ.
Ở vụ án trộm mộ tại núi Trường Tuyết, Nhạc Đông đã từng nghe nhắc tới người này, ngoài ra, trước kia Tần Hùng Lỗi cũng truy dấu vết của bộ da xác của Tam Phong chân nhân đến Tương Sa, tổng hợp lại thì rất có khả năng người gọi điện cho hắn là đám thổ phu tử đó.
Xem tin nhắn Bạch Mặc gửi tới xong, Nhạc Đông gửi trả một tin:
"Cứ theo dõi hắn cho ta, ta cần một tiếng để giải quyết xong việc ở Ma Đô, chờ xử lý xong ta sẽ lập tức chạy về Ly Thành, còn về tên ngốc gọi điện cho ta này, lát nữa ta sẽ đi xử lý hắn."
"Đã nhận!"
Nhạc Đông hồi lâu không trả lời, người đầu dây bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn, trong điện thoại vang lên giọng điệu uy hiếp.
"Xem ra ngươi cũng không trọng tình trọng nghĩa như lời đồn nhỉ? Nếu ngươi không quan tâm sống chết của bọn họ, coi như tôi chưa gọi cuộc điện thoại này, cáo từ."
Nhạc Đông lười để ý đến hắn, nửa thật nửa đùa nói vài câu đe dọa, đầu dây bên kia chưa đợi Nhạc Đông trả lời thì đã vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thật sự không quan tâm đến sự sống chết của bạn bè mình sao?"
Nhạc Đông uể oải đáp: "Ngươi nghĩ ta không biết bọn họ ở đâu sao? Còn nữa, ngươi thật cho rằng ngươi trốn giỏi lắm sao, dùng IP giả gọi cho ta mà ta không biết ngươi là ai sao?"
"Xin các ngươi, bớt ngu ngốc lại có được không? Bạn bè ta mất tích ở thôn Thê Điền, sâu trong núi ở thôn Thê Điền có một chỗ quỷ dị, nếu như ta không đoán sai thì bọn họ nhất định đã lọt vào trong đó rồi, cho nên cái trò uy hiếp này của các ngươi, đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì."
"Ngươi lại biết cả nơi đó! ! !"
"Ta chẳng những biết chỗ đó, ngươi có tin là ta còn biết cả ngươi là ai không."
Lời này của Nhạc Đông vừa dứt, đầu dây bên kia im bặt.
Rất lâu sau, người kia mới lên tiếng, giọng điệu mang theo sự thỏa hiệp và cầu xin tha thứ.
"Nhạc cục, ta chỉ muốn dọa anh chút thôi, không có ác ý gì cả, nhưng phải nói là cái khu vực mà bạn bè anh biến mất rất nguy hiểm, lúc đầu chúng tôi đi, còn chưa tìm được lối vào chủ mộ, mười người đi hết một nửa, những người còn lại cũng là suýt chết mới thoát ra được."
Nói rồi, đầu dây bên kia do dự một lát rồi nói tiếp: "Tôi có thể cho anh biết một số thông tin về cái chỗ nguy hiểm đó, coi như là xin lỗi vì đã mạo phạm anh, anh thấy thế nào?"
"Nói!"
Người kia nói: "Chỗ đó tên gốc là Long Tích, sau này mới đổi thành thôn Thê Điền, từng có truyền ngôn, tương truyền sau khi Lưu Bá Ôn chết, chân thân của ông ta được chôn ở nơi đó, chôn cùng ông ta là khí vận long mạch mà ông đã chặt đứt biến thành viên khí vận châu, chỉ cần có được viên khí vận châu này sẽ có được sự giàu sang vô tận, thậm chí...còn có thể trường sinh bất tử."
Lưu Bá Ôn, cái tên Lưu Bá Ôn từng chém hết thiên hạ lại được chôn ở huyện Thê Điền thuộc Ly Thành.
Tin tức này làm Nhạc Đông có chút bất ngờ.
Nhưng mà, đến giờ xem ra đây chỉ là truyền thuyết, thật giả thì còn phải chờ kiểm chứng.
Nói xong, người đầu dây bên kia lại tiếp: "Chúng tôi chỉ biết có vậy, à phải, lúc đi chúng tôi có phát hiện một cái tế đàn khổng lồ, trong tế đàn có một sinh vật kỳ quái chiếm giữ ở trên đó, con sinh vật đó rất nhanh, đám người của chúng tôi phần lớn đều chết trong tay nó."
"Xem vào việc ngươi đã cung cấp tin tức cho ta, ta tạm thời không tìm các ngươi gây phiền phức, ta nói cho ngươi biết, ngoan ngoãn chút đi, lũ thổ phu tử các ngươi chỉ được có vậy mà cũng dám đi uy hiếp ta."
Nghe thấy ba chữ thổ phu tử, người đầu dây bên kia thở dài một tiếng.
Bọn hắn đích xác đã đánh giá thấp Nhạc Đông, cúp điện thoại xong, Nhạc Đông trực tiếp đi vào cục trị an Ma Đô.
Có lẽ Văn Nhân Hoa đã báo trước cho nhân viên, khi Nhạc Đông tới thì các nhân viên có liên quan lập tức dẫn hắn tới phòng làm việc của Văn Nhân Hoa.
Gõ cửa rồi đi vào, Văn Nhân Hoa cười vẫy tay với hắn.
"Đến rồi à, tới ngồi đi, ta mới có trà ngon, nếm thử không?"
Nhạc Đông cười hắc hắc.
"Đại lãnh đạo, trà thì ta không uống đâu, ta tới đây chỉ để giải quyết chút chuyện, à mà, ta còn có một tin tốt muốn báo cho anh."
Tin tốt sao?
Văn Nhân Hoa có chút kinh ngạc, tin tốt mà Nhạc Đông nói là tin gì?
"Nói nghe xem nào!"
"Xác của Trương Thải Hà tự mình chạy rồi!"
Văn Nhân Hoa: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận