Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 409: Đây rốt cuộc là một cái dạng gì tồn tại! (length: 7694)

Cái búp bê màu tím đậm vừa nãy vẫn gác trên vai hắn, ngoài ra, sau lưng hắn còn có thêm một bóng ma.
Bóng ma này mặc váy màu đỏ máu, máu từ trên váy nhỏ giọt xuống đất.
Dù không nhìn thấy mặt nó, nhưng Hoa Tiểu Song biết, thứ này là một con ma nữ đang lơ lửng.
Ảo giác, tất cả đều là ảo giác!
Hoa Tiểu Song run rẩy, toàn thân tê liệt!
Hóa ra lời tài xế taxi nói là thật, nơi này, đừng nói sợ hết hồn, dọa chết cũng có thể.
Hắn quyết định, không chút do dự ba chân bốn cẳng bỏ chạy!
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị chạy trốn, hắn lại phát hiện một chuyện.
Rõ ràng hắn đang nghiêng người đối diện với gương, vậy mà bóng người trong gương lại đối diện với mình.
Phát hiện này khiến Hoa Tiểu Song khóc không ra nước mắt, xong rồi, mình bị giáp công trước sau.
Phía sau hai cái, phía trước một cái, quả này đúng là trời không có đường đi, đất không có cửa vào.
"Lão đại, cứu ta!"
Hoa Tiểu Song không nhịn được nữa, quá ức hiếp người, nếu không phải mấy ngày nay dương khí có chút không đủ, hắn nhất định đã liều mạng với chúng nó, ai lại đi hù người như vậy chứ, suýt chút nữa làm người ta tè ra quần!
"Ngươi có thể có chút tiền đồ được không?" Giọng của Nhạc Đông vang lên, Hoa Tiểu Song suýt nữa thì rơi nước mắt.
Nhạc Đông vừa xuất hiện, cái tiểu khả ái trong gương lập tức thốt lên một tiếng "Ngọa Tào".
Tiếng kêu này của hắn làm Hoa Tiểu Song đứng hình, cả người đều nhảy dựng lên.
"Ngọa Tào!"
Cái bóng trong gương quay đầu liền muốn bỏ chạy, nhưng Nhạc Đông sao có thể để nó thoát.
Mục đích đến đây lần này chính là nó, để dẫn nó ra, Nhạc Đông cố ý mang theo Hoa Tiểu Song tới, coi như mồi nhử.
Hoa Tiểu Song mấy ngày nay chìm đắm trong ôn nhu hương, dương khí tiêu hao có hơi nhiều, là con mồi thích hợp nhất.
Không phải sao, vừa vào đã câu được đồ ra, ngoài tiểu khả ái trong gương ra, còn bất ngờ thêm một đôi tiểu khả ái nữa, chuyện này Nhạc Đông cũng không ngờ tới.
Nhạc Đông trực tiếp dùng lá bùa đã chuẩn bị sẵn dán lên gương, rồi dùng Tam Sơn ấn ấn mạnh lên gương, trực tiếp lôi tiểu khả ái trong gương ra ngoài.
Tiểu khả ái kia vừa ra, liền mặt mày nhăn nhó nói: "Ta đang nằm mơ thôi mà, sao lại gặp phải ngươi, ngươi còn đáng sợ hơn cả ma."
Nhạc Đông không để ý đến nó, lại dán một lá phong ấn phù sau lưng con ma nữ nhỏ máu cùng tiểu quỷ tím vào phù, với trình độ quỷ hồn này, đối với Nhạc Đông hoàn toàn không có gì khó khăn, vung tay là có thể thu phục.
Hoa Tiểu Song lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lão đại à, lần sau đừng chơi như vậy, tim ta không tốt, sẽ bị dọa chết."
"Rất tốt, nếu ngươi chết ta sẽ giúp ngươi xin là hy sinh vì nhiệm vụ."
"... "
Hoa Tiểu Song cảm thấy mình lên thuyền giặc rồi, hắn yếu ớt nói: "Bây giờ ta rút lui có kịp không?"
"Không vấn đề."
"Vậy ta yên tâm, ta thấy ta vẫn là về kế thừa cái công ty nhỏ của nhà mình rồi ngồi ăn rồi chờ chết vẫn tốt hơn."
Hoa Tiểu Song vừa dứt lời, Nhạc Đông thản nhiên bổ sung một câu: "Có điều ngươi biết nhiều quá rồi."
Ách! ! !
Hoa Tiểu Song ưỡn ngực, nói với Nhạc Đông: "Ta Hoa Tiểu Song làm sao có thể là loại người đó, ta sống là người của lão đại, chết là ma của lão đại."
Nhạc Đông chẳng thèm để ý tên dở hơi này, nói đi cũng phải nói lại, gia hỏa này vào thời điểm mấu chốt vẫn có chút tác dụng, ví dụ như lấy ra mồi câu tiểu khả ái, tìm người định vị, phong thủy vân vân, điều quan trọng nhất là, gia hỏa này có nhiều thủ đoạn nhỏ, đồ tốt trong tay càng không ít.
Hắn nhìn tiểu khả ái trước mắt, dưới pháp nhãn của Nhạc Đông, tiểu khả ái này chỉ là một cái bóng người kỳ dị, Nhạc Đông thầm cảm thấy kỳ lạ, thế giới này đúng là lớn không thiếu cái lạ.
Nhạc Đông vẫy tay với cái bóng người kia, mở miệng nói: "Chào ngươi Triệu Tự Bàng, chúng ta lại gặp mặt rồi."
"Ngươi vậy mà biết tên ta?"
"Quên rồi sao? Lần trước chính ngươi nói cho ta biết đó, tâm sự!"
"Nói chuyện gì chứ, ta với ngươi không có gì để nói cả, ngươi mau làm rớt cái đồ chơi kia trên gương, ta muốn về ngủ tiếp, ngày mai còn phải vác gạch."
"Nói xem, ngươi là người ở đâu?" Nhạc Đông tò mò đánh giá cái hư ảnh trước mắt, nói thật, tên này mở miệng ra là toàn nói mớ, đến cả Nhạc Đông cũng không rõ hắn là người hay quỷ, nói là người thì hắn có thể giống như ma, với lại nhiếp quỷ chú đối với hắn cũng hữu dụng, nói là quỷ thì trên người hắn không có chút âm khí nào.
Hơn nữa, từ lời hắn nói, hắn cứ khăng khăng cho là mình đang nằm mơ.
Thứ này, thật kỳ quái!
"Ngươi muốn làm gì, ta đang mơ thôi, lần trước bị ngươi ngăn lại, sau đó tỉnh dậy cả người đều đau, khiến ta phải nghỉ ngơi mấy ngày mới hồi phục được, mấy ngày này ta không có một xu thu nhập nào."
Hoa Tiểu Song nghe đến đây, hắn như nghĩ ra điều gì nói: "Ngươi là người?"
"Nói nhảm, ta không phải người chẳng lẽ ngươi là người, ta chỉ thấy lạ, sao ta nằm mơ cũng bị người ức hiếp vậy!"
Nhạc Đông: "Có thể nào, đó không phải là mơ."
"Thôi đừng có chém gió, có phải mơ không chẳng lẽ bản thân ta không biết sao, không thèm nói với các ngươi nữa, ta phải về."
Nói xong, hắn muốn chui vào gương, nhưng khi thấy lá bùa trên gương thì hắn theo bản năng dừng động tác lại.
Hắn do dự một hồi, lúc này mới nói: "Có phải ta nói cho các ngươi, các ngươi sẽ thả ta đi không?"
Nhạc Đông gật nhẹ đầu, nói thật, hắn rất muốn biết thứ trước mắt này là cái gì, rất thú vị.
"Ta tên Triệu Tự Bàng, đến từ Ung Châu, ở nhà trọ công nhân khu Võ Hậu thành phố dời gạch, đợi khi kiếm đủ tiền rồi ta sẽ về Ung Châu."
Hoa Tiểu Song cau mày.
"Lão đại, hắn gạt ngươi."
"Ừm! Sao ngươi biết?"
"Khu nhà trọ công nhân Thành Đô ở Võ Hậu nổi tiếng là tòa nhà dang dở, đến giờ vẫn chưa bàn giao, công trường đã ngừng mười năm rồi, hắn nói đang dời gạch ở nhà trọ công nhân Thành Đô, không phải mở mắt nói dối sao?"
"Nói bậy, ông đây luôn luôn dời gạch ở khu nhà trọ công nhân Thành Đô, công trường ngừng khi nào, sao ta không biết? Hơn nữa, ta Triệu Tử Bàng không bao giờ nói dối."
Nhạc Đông suy tư một chút rồi nói: "Ta tin ngươi!"
Nói xong, Nhạc Đông gỡ lá bùa trên gương xuống, Triệu Tử Bàng liếc Hoa Tiểu Song một cái.
"Cái thằng mặt trắng này còn thành thật hơn ngươi, thanh niên à, người như ngươi không được tích sự gì."
Hoa Tiểu Song: "Ngươi nói gì thế?"
"Kệ ngươi, ta đi trước đây, tạm biệt!"
Nói xong, cái bóng người kia chui vào gương biến mất không còn dấu vết.
Nhìn bóng Triệu Tự Bàng biến mất, Nhạc Đông rơi vào trầm tư, cái hồn linh tên Triệu Tử Bàng này rốt cuộc là dạng tồn tại gì?
Hoa Tiểu Song một bên ai oán nhìn Nhạc Đông một cái, nói: "Lão đại, hay là chúng ta rời khỏi đây trước đi."
Nhạc Đông khẽ gật đầu, hắn nhớ lại một chuyện, trước đây hắn ở cái lâu này đã thu phục được cái con quái nhiều mặt còn bị phong ấn trong phù lục, quay đầu phải tìm thời gian tiễn đưa những oan hồn này đi.
Còn một vấn đề nữa, căn bệnh viện này cũng có chút kỳ lạ, rõ ràng lần trước Quỷ Vực đã bị mình phá rồi, sao vẫn còn dẫn tới hồn linh, chẳng lẽ là do cái hồn linh tên Triệu Tự Bàng kia gây ra?
Bạn hữu, củ cải dụ tiểu bạch thỏ!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận