Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 76: Toàn trường tiêu phí từ ta Diệp công tử tính tiền (length: 7764)

Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.
Cuối cùng, Tống Thiến chỉ có thể để Nhạc Đông về trước lễ đường tham gia buổi lễ.
Nhạc Đông vốn định lẻn về ký túc xá ngủ bù, ai ngờ Tống Thiến đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, trực tiếp cảnh cáo: "Đừng có mà trốn, qua hôm nay, cuộc sống đại học của các ngươi coi như kết thúc thật sự rồi, cố mà trân trọng đi nhé!"
Ý định vừa mới nhen nhóm của Nhạc Đông lập tức bị dập tắt, hắn chỉ có thể lủi thủi chạy vào lễ đường.
Diệp Chí Cần mắt tinh, liếc mắt đã thấy Nhạc Đông, liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho Nhạc Đông đi tới.
"Cậu chạy đi đâu đấy, không phải bảo là muốn lên đài diễn thuyết với tư cách sinh viên ưu tú tốt nghiệp à?"
Chờ Nhạc Đông tới gần, Diệp Chí Cần nhỏ giọng hỏi.
Nhạc Đông giả vờ tức giận liếc hắn một cái, nói: "Còn nói cái này nữa, cũng tại cậu đấy, cái đồ con bê xẹp này, không cho tôi viết xong bản phát biểu, làm tôi bị mất suất."
"..." Diệp Chí Cần lập tức cứng họng, chuyện tốt của huynh đệ bị mình làm hỏng, hắn cười hề hề nói: "Tối qua say quá, hay là thế này, tối nay tôi mời cậu đi mát-xa chân, toàn bộ chi phí ở đây Diệp công tử tôi lo."
Tào Sở Tiêu ở bên cạnh liền xáp tới.
"Tao vừa hình như nghe thấy vụ đi mát-xa chân tối nay, còn nghe được Diệp nào đó lo hết, chuyện này, thân là huynh đệ, nhất định phải đi giúp vui, tính tao một chân!"
Âu Dương Thần: "Tao cũng nghe thấy, hừ hừ, Đông Tử, không ngờ mày lại là loại người này, tối qua đi chơi với tao còn gọi người ta Tiểu Điềm Điềm, hôm nay đã muốn gọi tao là 'bà chằn', còn muốn bỏ tao mà đi mát-xa chân hả, hừ, đàn ông đúng là...!!!"
Nhạc Đông: "..."
Diệp Chí Cần: "..."
Tào Sở Tiêu: "Ngọa Tào, tối qua là hai người tụi mày đi hả, tao còn tưởng Đông Tử đi cùng Tô giáo hoa cơ?"
Lời vừa dứt, ngay bên cạnh đột nhiên có một ánh mắt sắc như dao phóng tới, mọi người ngẩng đầu nhìn, thì thấy Tô Uyển Nhi đang cười một cách tự nhiên với Nhạc Đông.
Tào Sở Tiêu: "Nhìn kìa, Tô giáo hoa đang cười với tao đấy."
Mọi người xung quanh: "..."
Bốn năm đại học, thằng cẩu bức Tào Sở Tiêu này vẫn trước sau như một lầy lội, hơn nữa còn chuyên đâm chọt.
"Lão Tào à, mày bớt làm mất mặt tổ tông mày đi, Ngụy Võ đế người ta còn chỉ thích nhân thê thôi, còn mày? Hễ thấy gái là hai chân kẹp lấy ngay, mày đích thị là Tibbers chuyển thế à." Diệp Chí Cần cũng chẳng khách khí gì, trực tiếp phun tào.
"Ai nói, anh Tào bốn năm qua có đụng đến em đâu." Âu Dương Thần trực tiếp giơ tay vỗ vào mặt Diệp Chí Cần.
Nhạc Đông: "..."
Mẹ kiếp, cái ký túc xá này đúng là đáng sợ.
Bốn năm qua mình làm thế nào mà sống sót qua vậy!?!?
Trong lúc mọi người đang thì thầm nói chuyện, đột nhiên trong lễ đường có rất nhiều người khiêng máy quay phim tiến vào.
Những người này vừa vào liền bắt đầu sắp đặt ở phía sau.
Nhìn kỹ lại thì là các kênh truyền thông nổi tiếng trong nước, có cả báo mạng lẫn đài truyền hình lớn.
Cùng lúc đó.
Bài diễn thuyết của sinh viên ưu tú trên đài đột nhiên bị dừng lại.
Một nhân viên công tác bước nhanh tới bên cạnh vị viện trưởng quản lý học viện ngồi ở giữa, nói nhỏ vài câu.
Viện trưởng lập tức đứng dậy, ông khẽ gật đầu, rồi bước tới bục giảng nói: "Các vị sinh viên, buổi lễ tốt nghiệp tạm thời có chút thay đổi, hiệu trưởng muốn đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp của chúng ta, buổi lễ xin tạm dừng vài phút."
Nói xong viện trưởng quản lý học viện liền nhanh chân đi về phía hậu trường, thấy viện trưởng đi vào hậu trường, các phó viện trưởng trên đài cũng nhao nhao đi theo.
Trong nhất thời, lễ đường học viện trở nên ồn ào náo nhiệt.
"Lễ bỗng nhiên bị gián đoạn, chẳng lẽ trường học muốn làm video tuyển chúng ta học viện à?"
"Má ơi, mình không có mặc chiến bào, nếu chiếu lên sóng thế này chẳng phải sẽ ảnh hưởng nhan trị của mình sao?"
"Nhan trị? Như mày mà còn có không gian để tụt nhan trị sao?"
...
Nhạc Đông chán nản lôi điện thoại di động ra nghịch, rồi khi ngẩng đầu lên thì thấy Tô Uyển Nhi đang ngoắc hắn.
Sau đó, Tô Uyển Nhi đứng dậy đi về phía cửa ra của lễ đường.
Nhạc Đông có chút đau đầu.
Nói theo kiểu Đông Bắc, con hổ cái này lại định làm trò rồi.
Hắn đứng dậy đi theo ra ngoài.
Hôm nay Tô Uyển Nhi ăn mặc rất trẻ trung, một chiếc áo phông trắng, quần jean xanh lam, giày thể thao.
Nhạc Đông càng nhìn càng thấy quen mắt.
Mẹ kiếp, chẳng phải là đồ mình đang mặc sao?
Hai người vô tình phối đồ ăn ý, hệt như một đôi tình nhân.
Ra khỏi lễ đường, Tô Uyển Nhi đang đứng thẳng tắp ở một góc nhỏ nơi lối đi, dáng vẻ thanh tú.
Mái tóc dài buông xõa ngang vai được nàng buộc đơn giản thành đuôi ngựa, ngũ quan tinh xảo không cần trang điểm vẫn rất nổi bật.
Nàng cứ đứng như vậy, mỉm cười nhìn Nhạc Đông.
Nhạc Đông trong thoáng chốc thất thần.
Cô bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau quả thật rất xinh đẹp.
Không đúng, sao nàng lại có thể từ đám mỹ nữ Chấn Đán nổi lên một đường máu mà được người ta phong làm giáo hoa chứ?
Đối với Tô Uyển Nhi, trong lòng Nhạc Đông thật sự rất phức tạp.
Nói là có tình cảm thì dường như lại hơi thiếu, nói không có tình cảm thì lại không thể nào.
Quan hệ giữa hai người có thể nói là chẳng thể định nghĩa được.
Nhạc Đông nghĩ nghĩ, mẹ nó!
Có lẽ đây chính là kiểu "quá quen rồi thì không dễ ra tay" trong truyền thuyết.
Dù sao thì đây cũng là thanh mai trúc mã, từ mẫu giáo đến giờ!
"Lão Tô, cậu tìm tôi ra đây có chuyện gì?"
Nhạc Đông tùy tiện đi lên vỗ vai nàng.
Tô Uyển Nhi cắn môi đỏ, ngón tay bồn chồn xoắn lại với nhau, cực kỳ giống như một cô nữ sinh cấp ba muốn thổ lộ nhưng không dám.
Một màn này khiến Nhạc Đông thấy mơ hồ.
Người phụ nữ này sao thế? Đây có phải là nàng không?
"Lão Tô, cậu không có bị bệnh gì đấy chứ!"
Tô Uyển Nhi: "..."
Nhạc Đông đưa tay sờ lên trán nàng, rồi lại sờ lên trán mình, đâu có bị sốt đâu mà!!!
"A a a, họ Nhạc kia, tao..."
Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên hạ thấp giọng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ uất ức, nói: "Nhạc Đông, từ trước đến giờ có phải mày cảm thấy tao đặc biệt phiền phức không?"
"Phiền? Sao có thể chứ, chúng ta từng ngủ chung giường, ngồi chung bàn, dùng chung một cái chén mà."
"Chỉ là huynh đệ thôi sao?"
Nhạc Đông đột nhiên khựng lại.
Chủ đề này bỗng dưng trở nên nặng nề.
Hắn nhớ đến nụ hôn của Tô Uyển Nhi, nhớ đến những khoảnh khắc mập mờ giữa hai người.
Thấy hắn có chút lúng túng, Tô Uyển Nhi đột nhiên nói: "Không nói chuyện này nữa, sau khi tốt nghiệp cha tao bảo tao đi du học ở Hương Tạ quốc, mày nói tao có nên đi không?"
"Du học à, cũng tốt..."
Lúc đầu hắn muốn nói đó là chuyện tốt, nhưng đến miệng thì, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác khó tả, như thể chỉ cần mình nói hết câu thì sẽ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Hắn im lặng, không nói nốt câu sau, trong mắt Tô Uyển Nhi thoáng hiện lên một tia thất vọng.
Nàng giơ điện thoại lên, cười duyên nói: "Không sao, dì bảo tao chụp nhiều ảnh tốt nghiệp của mày cho dì ấy xem, một lát nữa khi đổi sang hán phục làm lễ tốt nghiệp, tao sẽ chụp cho mày thật nhiều."
Nói xong, nàng xoay người đi về phía lễ đường.
Trong thoáng chốc quay người, một giọt trong suốt dính ướt lông mi nàng, rồi theo gò má nàng trượt xuống.
Nhạc Đông nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy trong dáng vẻ của nàng có chút cô đơn, lẻ loi.
Trong lòng hắn có một thứ gì đó bị lay động.
Thế là, hắn lên tiếng - PS: Thêm chương 1: Đã đến!
Luật cũ, có ai cho năm sao không nào? Các bạn!
Nhìn tui cố gắng thêm chương như vậy, cho vài cái đi nào, ha ha!!
Nếu như không có gì bất ngờ, buổi tối còn một chương nữa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận