Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 10: Ngươi tương lai lão bà tới tìm ngươi, mời làm cố vấn đặc biệt (length: 8520)

Sau khi rời khỏi tổ trọng án, lại nhanh đến giờ cơm trưa, Nhạc Đông nói với Lâm Chấn Quốc một tiếng rồi trực tiếp bắt xe về nhà.
Vừa về đến nhà, đã thấy lão cha Nhạc Thiên Nam đang bận rộn trong bếp.
Nghe thấy tiếng Nhạc Đông mở cửa vào nhà, ông ló đầu ra.
"Thằng nhãi ranh, con đi đâu đến trưa vậy, sáng nay bà xã tương lai của con đến tiệm không thấy con đâu, còn chạy đến xưởng tìm ta."
Nhạc Đông: "..."
"Ba thân yêu ơi, Uyển Nhi là bạn từ nhỏ cùng con lớn lên, không phải là bà xã tương lai gì cả."
"Con trai đừng sợ, mẹ con giờ không cản con yêu đương nữa, ta thấy con bé Uyển Nhi này cũng được đó, lại là đứa chúng ta nhìn lớn lên, để ta tìm ông Tô nói chuyện hôn sự của hai đứa, tranh thủ định luôn đi!"
Nhạc Đông: "..."
Ba không phải cha ruột là quỷ dữ hả!
Con đây đang năm tư đại học, nói đúng ra là còn chưa tốt nghiệp đâu.
Thôi!
Không cách nào giải thích được, Nhạc Đông quyết định im miệng.
Về phòng mình, Nhạc Đông mở điện thoại thì phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ, xem thời gian thì ra là lúc cậu đang ở phòng họp tổ trọng án phân tích vụ án, điện thoại để chế độ im lặng nên không nghe máy được.
Cậu tìm số Tô Uyển Nhi, gọi lại.
"Lão Tô, cô tìm tôi hả?"
"Họ Nhạc, cho anh cơ hội suy nghĩ lại xem nên gọi tôi thế nào, không thì lát tôi vật anh ra."
Nhạc Đông lập tức đầu hàng, ai mà ngờ cô em gái nhỏ nhắn Tô Uyển Nhi này, lúc uống rượu vào thì lại khó có đối thủ, Nhạc Đông đã thua trong tay cô không biết bao nhiêu lần, không trêu vào được.
"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Cũng không có gì, tỷ chỉ hơi nhớ anh một chút thôi!"
"Nói tiếng người!"
"Hôm qua Trần Hoành liên lạc với tôi, nói cuối tháng làm buổi họp lớp, bảo tôi gọi anh."
"Trần Hoành? Cái thằng hồi cấp ba viết thư tình cho cô đó hả, lão Tô ghê nha, cô đây là số đào hoa đấy."
"Anh có tin lát nữa tôi đến nhà anh hôn anh một trận không?"
"..."
Mặt Nhạc Đông đen lại!
Không trêu vào được, dứt khoát cúp máy.
Người phụ nữ này, đừng nhìn cô ta trước mặt người khác một bộ dáng dịu dàng mềm mại.
Nhưng với Nhạc Đông, đúng là một con ma nữ vương, loại không thể trêu vào.
Sau khi cúp máy, lão cha Nhạc Thiên Nam cũng nấu xong đồ ăn.
Sau khi ăn no, Nhạc Đông sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn nằm nghiêng trên ghế salon.
Nhạc Thiên Nam tiện tay châm một điếu thuốc, mãn nguyện nhả một vòng khói.
"Làm một điếu không?"
"Nhạc Thiên Nam đồng chí, mẫu hậu đại nhân không ở nhà nên ba làm càn hả!"
Nhạc Thiên Nam: "Thằng nhãi, nói tiếng người."
"Dám uy hiếp con hả, tiền riêng ba giấu sau tủ giày có còn muốn nữa không?"
"Lẩm bẩm, con nhãi, làm sao mà biết chỗ giấu tiền riêng của ta!"
"Xin lỗi, mấy chỗ giấu tiền của ba con đều biết hết."
Nhạc Thiên Nam: "..."
"Đông tử, ba là cha ruột của con đó, con đừng làm chuyện người thân đau lòng kẻ thù hả hê chứ."
Nhạc Đông dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa xoa nhẹ mấy lần.
"Vậy phải xem thành ý của ba thế nào!"
"..."
Cuối cùng, Nhạc Thiên Nam bỏ ra 500 đồng để thành công bịt miệng Nhạc Đông.
So với những cách cha con ở chung khác, Nhạc Đông và lão cha ở chung thoải mái hơn nhiều.
Sau khi đùa giỡn xong, Nhạc Thiên Nam dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Thằng nhãi, ta nghe nói đăng ký vào văn phòng khoa viên khu Bắc Đẩu đông lắm, con có tự tin không."
Sau khi nhận được 500 đồng chuyển khoản, tâm tình Nhạc Đông rất tốt, một mặt khinh thường nói: "Nhạc Thiên Nam đồng chí, xin hãy tin tưởng con trai của ba, chỉ là thi công chức thôi, dễ như trở bàn tay."
"Có câu này của con là được rồi, lát nữa ta đi tìm người nhờ giúp con chút, yên tâm, ba tuyệt đối không để con trai ba phải một mình cố gắng đâu."
Nhạc Đông bất đắc dĩ nhìn lão cha, cha cậu cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm là đặc biệt mê tín quan hệ.
Thời đại này rồi, thi tuyển công chức đã sớm minh bạch, ba có nhờ vả cũng vô dụng, tốn tiền tốn sức lại chẳng được gì.
Cậu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, cha có chút sở thích đó, thì cứ để ông đi vậy.
Chỉ cần ông vui là được.
Nghỉ ngơi một chút, Nhạc Đông đứng dậy đi đến cửa hàng tang lễ Thái Sơn.
Cửa hàng này là do ông nội truyền lại, là một cửa hàng lâu năm mấy chục năm, hàng xóm láng giềng xung quanh cứ có việc gì cần là đều đến cửa hàng bọn họ mua đồ.
Thêm nữa là cả nhà Nhạc Đông kinh doanh cửa hàng này với giá cả công bằng, không gian lận với người già trẻ, nên lượng khách hàng khá là ổn định.
Ngày thường, toàn là mẹ cậu ở đây trông nom, hai ngày nay Nhạc Đông tranh thủ đến giúp một tay mà thôi.
Còn về phần ba cậu, mở xưởng đồ thủ công bằng giấy, không làm cái khác, chuyên làm nghề của nhà họ Nhạc, các loại đồ cúng bằng giấy.
Những đồ cúng bằng giấy này đều là dùng nguyên liệu đặc chế mà làm ra, chứ không phải mấy thứ làm ẩu trên thị trường.
Việc buôn bán thì vẫn ổn, cũng đã có chút tiếng tăm trong giới đồ tang lễ ở Ly thành.
Duy trì cuộc sống thường thường bậc trung thì không có vấn đề.
Chỉ là, quyền lực tài chính trong nhà đều do mẹ Nhạc Đông nắm giữ, mà hết lần này đến lần khác mẹ cậu lại tin cái tà thuyết nam nhân có tiền thì dễ hư hỏng, hai cha con mỗi tháng tiền tiêu vặt đều bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Hai cha con nhà họ Nhạc chỉ biết nghẹn lời, âm thầm than thở đau khổ.
Buổi chiều, Nhạc Đông trông cửa hàng.
Ngoài lúc ra hai đơn hàng thì thời gian còn lại cậu đều dùng để luyện đề.
Đến tầm năm giờ rưỡi chiều, điện thoại di động của cậu vang lên.
Mở ra xem thì là Lâm Chấn Quốc gọi tới.
Nhấc máy lên.
"Lão Lâm đồng chí, chẳng lẽ lại có vụ án nữa sao? Nói trước là, thân quen thì quen, tiền không được thiếu!"
Đầu dây bên kia, Lâm Chấn Quốc suýt nữa thì tắc thở.
Thằng nhãi này, đúng là chỉ nhìn tiền.
"Tôi nói cậu nhóc, sao cậu chỉ biết chăm chăm vào tiền vậy? Có thể có chút lý tưởng cao đẹp được không."
"Hắc hắc, lão Lâm đồng chí à, câu này của ông nói, tôi không chăm chăm vào tiền thì có thể nhìn ông ông già đây được sao? Nói đến lý tưởng thì, lý tưởng của tôi chính là kiếm thật nhiều tiền sau đó cứu vớt những cô gái xinh đẹp đang lạc lối trên đời này, đủ cao thượng không!"
"..."
Lâm Chấn Quốc không cách nào đỡ được mấy câu này của Nhạc Đông.
Tên nhãi này!!!
Lâm Chấn Quốc dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Vụ án phá rồi, hung thủ giết người là con trai của lão nhân Vương Phúc Sinh, tên là Vương Phú Quý."
"Toàn bộ quá trình giống như suy đoán của cậu, Vương Phú Quý không hài lòng chuyện cha mình muốn chia đều 300 vạn tiền đền bù cho ba anh chị em bọn họ, hai cha con vì vậy mà tranh cãi, trong lúc mất kiểm soát, hắn lỡ tay bóp chết cha mình là Vương Phúc Sinh rồi vứt xác ngụy tạo hiện trường."
"Biết rồi."
"Cậu một chút cũng không thấy kỳ lạ sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chấn Quốc, Nhạc Đông lập tức cạn lời, cậu không muốn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này.
Rất nhanh Lâm Chấn Quốc đã phản ứng lại, cười nói: "Cậu xem tôi bận đến lú hết cả đầu rồi, toàn bộ vụ án đều do cậu suy luận ra mà, cậu đương nhiên sẽ không cảm thấy kinh ngạc."
"Đúng vậy, vụ án phá rồi, tiền thưởng của cậu đã trình báo rồi, lát nữa cậu gửi số thẻ cho tôi, đến lúc đó 10 vạn sẽ chuyển thẳng vào thẻ của cậu."
"Cái này thì được đó, lão Lâm đồng chí, ông nên trực tiếp báo tin này cho tôi mới phải."
Lâm Chấn Quốc: "..."
Hết cách nói chuyện!
"Lần sau có chuyện tốt này đừng quên gọi điện cho tôi."
Lâm Chấn Quốc triệt để cạn lời, ông rất muốn lập tức cúp điện thoại.
Mãi mới kìm được ý nghĩ đó, Lâm Chấn Quốc lại nói: "Nhạc cậu, có hứng thú đến bộ phận chúng tôi không, tôi với đội trưởng Hướng thương lượng rồi, quyết định trước mắt mời cậu đến tổ trọng án chúng tôi làm cố vấn đặc biệt."
Cố vấn đặc biệt? Nhạc Đông có chút hứng thú, "Đặc biệt kiểu gì?"
"Đó là khi có vụ án nào không phá được thì cậu có thể với thân phận cố vấn đặc biệt tham gia điều tra phá án, đương nhiên, tiền thưởng của cậu sẽ không thiếu."
"Thỏa thuận!"
Chỉ cần không phải làm không công, mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông duỗi lưng một cái, vừa định đóng cửa về nhà, đột nhiên cậu ngẩn người ra.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận