Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 159: Lão Lâm tính tình thật, có thể giao a! (length: 7906)

Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa vọng vào một giọng nói quen thuộc.
"Nhạc Đông, có ở đó không!"
Nhạc Đông nghe ra giọng của Hướng Chiến, hắn vội cầm lấy áo sơ mi mặc vào, vừa cài nút vừa mở cửa: "Hướng đội à, phòng làm việc này của ta vừa mới đổi thì anh đã tới rồi."
Ngoài cửa, Hướng Chiến còn dẫn theo một nữ nhân viên hậu cần. Thấy cửa mở, Hướng Chiến bước ngay vào trong.
Trong phòng làm việc, Nhạc Đông liếc mắt thấy ngay nữ nhân viên hậu cần phía sau Hướng Chiến. Mặt hắn đỏ bừng, vội vàng quay tay "rắc" một tiếng đóng cửa lại.
May mà Hướng Chiến phản ứng nhanh, nếu không mũi hắn đã "hôn" cửa mất rồi.
"Khụ khụ, đây là cách tiếp đón khách của trưởng khoa 'núi lớn' nhà cậu đấy à?"
Rất nhanh, Nhạc Đông đã cài xong nút áo và mở cửa ra. Hắn ngại ngùng cười nói: "Ấy, Hướng đội, tôi vừa mới thay đồ. Anh lại còn dẫn theo cô em xinh tươi nữa, tôi mà lộ hàng ra thì không hay, thất lễ với người đẹp mất."
Hướng Chiến bật cười: "Cậu có để tay trần thì cũng chả sao, chứ đừng nói là chưa mặc quần áo, người ta Tiểu Mông đây có đỏ mặt đâu!"
Nhạc Đông: "..."
"Giới thiệu cho cậu một chút, đây là pháp y mới đến đội của chúng tôi, Đắc Sáng, còn đây là trưởng khoa Nhạc Đông, Nhạc trưởng khoa."
Đắc Sáng đứng sau Hướng Chiến chủ động đưa tay về phía Nhạc Đông: "Chào anh Nhạc trưởng khoa, tôi là Đắc Sáng, pháp y mới được điều đến khu Bắc Đẩu."
"Chào cô, tôi là Nhạc Đông! Hướng đội anh được đấy, lại lừa được cao thủ kỹ thuật ở đâu thế này, tính ra thì khu Bắc Đẩu mình có tới ba cô nàng pháp y xinh đẹp."
Đối mặt với sự trêu chọc của Nhạc Đông, Hướng Chiến chỉ lắc đầu nói: "Gia Dĩnh về tỉnh rồi."
"Cô ấy về tỉnh rồi ư? Chuyện bao giờ thế?"
"Chuyện hai ngày trước rồi."
Nhạc Đông tiếc rẻ: "Tôi mà về sớm hai ngày thì hay quá, Trần đại mỹ nữ Cao Thăng thế mà không chờ tôi về mở tiệc đã đi mất rồi, quá đáng quá đáng, lần sau tôi mà ra tỉnh, nhất định phải 'gõ' cô ấy một trận mới được."
Hướng Chiến bất lực nói: "Trưởng khoa 'núi lớn', cậu nói như lần thăng chức sau cậu mở tiệc ăn mừng không bằng."
Emmm, quên mất gốc rạ này rồi!
Xem ra bữa tiệc ở 'đại công tước quán' này không trốn được rồi. Cũng may vấn đề không lớn! Nhạc Đông cảm thấy mình miễn cưỡng tính là nửa đại gia, xe sang tiền triệu để ở nhà, trong thẻ có hơn hai trăm vạn tiền mặt, đắc ý.
Cổ nhân quả không sai, tiền là 'lá gan của đàn ông', cái thời còn hàn vi, đừng nói đại công tước quán, vào cửa hàng lớn còn phải tìm cha xin ít tiền tiêu vặt.
Đắc Sáng đi theo phía sau Hướng Chiến đánh giá Nhạc Đông từ trên xuống dưới. Cô đã nghe danh Nhạc Đông trước khi tới hệ thống an ninh của thành Ly rồi. Lúc đầu cô còn nghĩ Nhạc Đông là một người đàn ông trung niên thành đạt, không ngờ Nhạc Đông lại là một chàng trai mặt trời mới tốt nghiệp.
Nhìn lại trang phục của hắn, bên trên là đồng phục mùa hè, bên dưới mặc quần ngố, chân đi giày đi biển.
Hình tượng này! ! !
Thật 'lộn xộn' và không quy tắc.
Hướng Chiến quay lại nói với Đắc Sáng: "Đắc Sáng, cô cứ đi làm việc đi, tôi và cố vấn Nhạc có chút việc muốn nói, lát nữa chúng ta liên lạc qua điện thoại."
"Vâng, Hướng đội, chào Nhạc trưởng khoa, hẹn gặp lại!"
Đắc Sáng cười rồi rời đi.
Chờ Hướng Chiến vào cửa rồi, Nhạc Đông kéo Hướng Chiến vào, rồi quay tay đóng cửa lại, tốc độ thay ngay chiếc áo phông.
Bộ dạng luống cuống ấy làm Hướng Chiến buồn cười quá trời.
Nhạc Đông thay xong áo, dứt khoát đánh trống lảng.
"Hướng đội, Bạch Mặc gọi điện thoại cho tôi bảo tối nay mời tôi đi ăn cơm, cậu ấy nói tối nay anh cũng đến."
Nghe đến hai chữ 'Bạch Mặc', ánh mắt Hướng Chiến có chút phức tạp, anh khẽ gật đầu.
Nếu có thể, anh thật sự không muốn Nhạc Đông và Bạch Mặc gặp nhau, anh rất sợ Bạch Mặc gây ảnh hưởng đến Nhạc Đông.
Thành Ly đã mất đi thiên tài Bạch Mặc này, nếu vì một vài chuyện khác mà mất đi cả Nhạc Đông – thiên tài phá án kia, vậy đối với Ly thành, thậm chí toàn hệ thống an ninh Tây Nam sẽ là một tổn thất lớn.
"Nhạc Đông, cậu có biết vì sao lão Lâm lại chọn đi sở cảnh sát không?" Hướng Chiến im lặng một hồi mới lên tiếng.
Nhạc Đông như đã nghe qua nguyên nhân Lâm Chấn Quốc đi sở cảnh sát Triều Dương rồi, hắn nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Hình như nghe loáng thoáng như vậy, nghe nói nguyên nhân là do bên sở cảnh sát Triều Dương không có nhân vật có tầm ảnh hưởng trấn giữ."
Hướng Chiến lại lắc đầu: "Nếu nói cần người có thể trấn áp ở sở cảnh sát Triều Dương thì cũng không cần đến lão Lâm. Bởi vì lão Lâm ở tổ trọng án đã lâu rồi, tổ trọng án mới là nơi phù hợp với ông ấy nhất. Nhưng là..."
Nói rồi Hướng Chiến thở dài.
Trong nháy mắt Nhạc Đông đã hiểu. Xem ra Lâm sở là vì Bạch Mặc nên mới chọn đi Triều Dương!
Hướng Chiến ném cho Nhạc Đông một điếu thuốc, mình cũng châm một điếu.
"Lão Lâm cũng xúc động quá, tuy lão Lâm không đồng tình với cách giải quyết vấn đề của Bạch Mặc, nhưng lại tán thành kết quả sự việc."
Nhạc Đông vô thức gật đầu, ở điểm này, hắn cũng đứng về phía lão Lâm.
Xưa nay 'giết người thì phải đền mạng', muốn Nhạc Đông nhìn thấy có kẻ biến trắng thành đen, tha cho kẻ đáng chết thì Nhạc Đông không thể nào chấp nhận.
Theo Nhạc Đông thì lỗi lớn nhất của Bạch Mặc là đã giết chết gã 'cậu ấm' kia, chứ không phải hắn không nên huênh hoang khi đi giết người.
Theo lý thì với trí tuệ của Bạch Mặc, hắn không nên làm ra chuyện kiểu đó mới đúng, chẳng lẽ hắn còn có ẩn ý gì khác?
Hướng Chiến tiếp tục nói: "Sau đó, Bạch Mặc bị khai trừ, lão Lâm đi khiếu nại thay anh ta mà không thành, rồi nản lòng thoái chí, tự nguyện xuống sở cảnh sát Triều Dương làm mấy việc lông gà vỏ tỏi cho xong."
Xem ra, lão Lâm là một người sống rất tình cảm và đáng kết giao!
Ngay trước mặt Hướng Chiến, Nhạc Đông trực tiếp dành cho lão Lâm một like cực lớn.
Hướng Chiến trừng mắt Nhạc Đông một cái: "Cậu đừng có học theo lão Lâm, gặp chuyện gì cũng đừng bốc đồng, thôi, tôi còn phải về đội xử lý công việc, tối nay cậu lái xe qua đội chúng tôi nhé, rồi cùng nhau đi."
Nhạc Đông gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn Hướng Chiến về, Nhạc Đông xem giờ thì thấy đã gần mười một giờ.
Hắn mang hết đồng phục lên xe.
Sau đó gọi điện thoại cho Tô Uyển Nhi, biết nàng đang ở nhà nên hắn khởi động xe lái thẳng đến nhà Tô Uyển Nhi.
...
Khi Nhạc Đông và Tô Uyển Nhi đến nhà Ngô Gan thì Ngô Gan vẫn đang làm gà.
Cậu ta tay chân thoăn thoắt, bắt lấy cánh gà, giật đám lông vũ dưới cổ, rồi vung dao bếp lên làm gà.
Tô Uyển Nhi kéo vạt áo Nhạc Đông, cảm thấy hơi khó chịu.
Nhạc Đông đặt quả dưa hấu và hai bình sáu lượng dịch trong tay ở phòng khách nhà Ngô Gan, cười nói: "Đây là gà đi bộ do gan ca tự nuôi đấy, người khác thèm cũng không có mà ăn."
Ngô Gan quăng gà xuống đất: "Chỉ có Nhạc Đông hiểu ta thôi. Mấy người cứ ngồi đi, còn con gà này nữa là nấu canh xong liền."
"Chú Ngô và dì đâu ạ?" Thời cấp ba, Tô Uyển Nhi hay theo Nhạc Đông đến nhà Ngô Gan chơi, qua lại một hồi, cô cũng quen thân với nhà Ngô Gan.
"Bọn họ á, mấy ngày trước đi nhà chị gái tao rồi, chắc phải nửa tháng nữa mới về."
"Trong bếp còn gì cần làm không?" Nhạc Đông cởi áo sơ mi trên người ra đưa cho Tô Uyển Nhi.
Ngô Gan ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, cười trêu ghẹo nói: "Đông Tử, bao giờ thì tao được uống rượu mừng của hai đứa đây?"
Nghe vậy, gò má trắng nõn của Tô Uyển Nhi trong nháy mắt đỏ ửng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận