Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 25: Không đúng, chẳng lẽ đây cũng là một cọc khảo nghiệm? (length: 7847)

Đội đặc nhiệm tiến vào đưa tất cả ma túy ra ngoài.
Đây là lần xuất cảnh thoải mái nhất của bọn họ, vốn dĩ nhận lệnh đến bắt ma túy, bọn họ còn tưởng sẽ có trận ác chiến, kết quả ngược lại tốt, bọn họ đến cho có lệ.
Bên Đội phòng chống ma túy cũng đến, vụ án này vốn dĩ là việc của bên Đội phòng chống ma túy.
Lâm Chấn Quốc và người của sở Triều Dương chỉ là gặp may phá án thôi.
Sau khi giao lại sự việc cho Đội phòng chống ma túy, đội trưởng Lông Dật của Đội phòng chống ma túy cười nói với Lâm Chấn Quốc: "Để anh hỗ trợ bắt một người, anh Lâm đại sở trưởng vừa hay quá tốt, trực tiếp bưng cả ổ ma túy."
Lâm Chấn Quốc bất đắc dĩ nói: "Tôi đâu có bản lĩnh đó, là tiểu tử kia làm."
Nói xong Lâm Chấn Quốc chỉ vào Nhạc Đông.
Cuối cùng lại bổ sung: "Tiểu tử này tạm thời là cố vấn đặc biệt của tổ trọng án chúng tôi, bên các anh đừng quên để người ta được khen thưởng thành tích."
"Tôi nghe đội trưởng Hướng nhắc qua, tiểu soái ca này chính là người phá liền hai đại vụ án, được cục thành phố tiến cử lên tỉnh cục làm nhân tài đặc biệt?"
"Chính là hắn, đội trưởng Lông, anh đừng quên tiền thưởng của người ta, không thì cố vấn của chúng tôi nhất định sẽ tìm tôi đòi tiền."
"Yên tâm đi, một xu cũng không thiếu, mà này, tôi có chút hiếu kỳ, các anh tìm ra chỗ này như thế nào, để thăm dò rõ nơi ẩn náu của đám người này, chúng tôi không ít lần họp bàn, sợ đánh rắn động cỏ."
Lâm Chấn Quốc xòe tay nói: "Tôi nói đầu tôi bây giờ vẫn còn ong ong anh tin không?"
Nói xong, hắn kể lại toàn bộ những gì mình đã chứng kiến cho Lông Dật.
Sau khi nghe xong, Lông Dật cả người cũng không ổn.
Hắn nhìn Lâm Chấn Quốc, lộn xộn nói: "Anh xác định là thật sao?"
"Sao lại không xác định, tôi đi theo toàn bộ hành trình, Nhạc tiểu tử giả vờ gọi nhầm số điện thoại, trực tiếp hẹn Kính Ngạn Long ra ngoài."
"Cái này còn chưa tính, Kính Ngạn Long đầu óc cứ như để gió thổi, trực tiếp dẫn Nhạc tiểu tử đến tận ổ của bọn chúng, tiếp theo anh cũng biết rồi đấy."
Lông Dật nhíu mày thành chữ Xuyên.
"Không thể như vậy được, theo tôi biết thì Kính Ngạn Long này bề ngoài thì thô kệch nhưng thực chất là người rất cẩn thận, đội chúng tôi truy đuổi hắn nửa năm, lần nào cũng bị hắn chạy thoát vào phút chót, nhưng lần này..."
Chẳng lẽ?
Lông Dật nghĩ ra một lý do.
Đó là tiểu tử Nhạc Đông đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó.
Hắn vô thức nhìn Lâm Chấn Quốc để xác nhận.
Lâm Chấn Quốc: "Tôi cái gì cũng không biết."
Nói xong, Lâm Chấn Quốc vỗ vỗ vai Lông Dật, hạ giọng cười nói: "Dù sao vụ án cũng phá rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì."
Lông Dật mắt đảo một vòng, nói bóng nói gió: "Lão Lâm này, anh nói người tài giỏi như thế cuối cùng sẽ được phân đến bộ phận nào nhỉ?"
Lâm Chấn Quốc làm sao có thể không biết Lông Dật đang tính toán gì.
Tiểu tử Nhạc Đông này bây giờ là miếng bánh thơm ngon, bộ phận nào cũng muốn tranh giành.
Bất quá, xem tình hình hiện tại thì, Cục trị an Ly Thành có giữ được người hay không cũng khó nói.
"Cái này thì tôi không biết, xem lãnh đạo sắp xếp thôi."
Lông Dật như có điều suy nghĩ gật nhẹ đầu, hắn hạ quyết tâm, lát nữa phải đến cục thành phố tìm cục trưởng Lý mới được, người tài giỏi như Nhạc Đông, nhất định phải về Đội phòng chống ma túy của bọn họ mới được.
Thu đội xong, Lâm Chấn Quốc lái xe, Nhạc Đông ngồi ở ghế phụ bên cạnh hơi nhàm chán lướt video ngắn.
Bây giờ toàn hệ thống bị cái gì ấy, rảnh rỗi liền đẩy cho hắn mấy cô em ăn mặc phong tao lắc hông, hắn là người như thế sao?
Chẳng qua là ngực bự thôi mà.
Lâm Chấn Quốc có chút lo lắng, vừa lái xe vừa nhìn Nhạc Đông, muốn nói lại thôi.
"Lão Lâm, mặt mày anh sao vậy, chẳng lẽ bị táo bón à?"
"Tiểu tử nhà ngươi trong miệng không có được câu nào tử tế."
Nhạc Đông cất điện thoại đi, nhìn Lâm Chấn Quốc nói: "Lão Lâm, chẳng lẽ anh ghen tị với tôi lại kiếm được tiền?"
"Lão Lâm tôi là người như vậy sao?"
"Bỏ cái chữ sao đi thì tốt nhất."
"Nhạc tiểu tử, thực ra cậu biết tôi đang lo lắng cái gì."
"Lo lắng vẻ đẹp trai không chỗ phát huy của tôi sao?"
Lâm Chấn Quốc: "Có thể đứng đắn một chút được không? Tiểu tử nhà ngươi mấy ngày ngắn ngủi đã đạt được độ cao mà rất nhiều người nửa đời không đạt tới, tôi sợ cậu đi lệch hướng."
"Lão Lâm, anh có chút lòng tin vào tôi được không, dù gì thì tôi cũng là cậu ấm ở thôn, trong nhà hai căn nhà cho thuê, vấn đề kinh tế không có khả năng xảy ra."
"Đó chỉ là một phần, Nhạc tiểu tử à, cậu đừng thấy mặt ngoài của trị an thì có vẻ hào nhoáng, thực tế khắp nơi là nguy hiểm, đặc biệt là bên Đội phòng chống ma túy, tháng trước còn có một đồng nghiệp bị bọn buôn ma túy lái xe tông chết ngay trước nhà đấy."
"Tôi biết cậu có năng lực, nhưng tuyệt đối đừng đánh giá thấp sự điên cuồng của bọn buôn ma túy."
Nhạc Đông khó có được vẻ trầm mặc, hắn biết bọn buôn ma túy phát điên, nhưng không ngờ lại phát điên đến mức này.
Thời buổi hòa bình, Nhạc Đông nể phục nhất hai ngành nghề.
Một là cứu hỏa, một là phòng chống ma túy.
Hai nghề này, độ rủi ro cao nhất, tỉ lệ tử vong cũng rất lớn.
"Hôm nay chuyện này cậu có phải đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó không?"
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Chấn Quốc, Nhạc Đông nhẹ gật đầu.
Nói cho đúng, hắn đích xác đã dùng một chút thủ đoạn, chẳng qua, lại không phải là thủ đoạn của thợ vàng mã.
Sau khi hai lần liên tục công đức nhập thân, Nhạc Đông phát hiện tinh thần lực của mình đã có bước tiến vượt bậc.
Hắn thậm chí có thể thông qua âm thanh của mình để gây ảnh hưởng đến người khác.
Thế là hắn đã lấy Kính Ngạn Long làm thí nghiệm, khiến hắn tạo cho mình vẻ quê mùa cục súc, thành công hạ thấp cảnh giác của Kính Ngạn Long, lúc này mới có chuyện vui ngoài ý muốn là phá được ổ ma túy.
Lâm Chấn Quốc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Nhạc tiểu tử, cậu cũng biết hôm nay cậu quá mạo hiểm rồi, nhỡ đâu thủ đoạn của cậu không hiệu nghiệm, cậu có bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?"
Khi đi theo Kính Ngạn Long trước đó, Nhạc Đông thật đúng là không nghĩ tới hậu quả gì.
Bất quá, sau này nghĩ kỹ lại thì đúng là có nguy hiểm, đặc biệt là đám buôn ma túy kia còn có cả súng tự chế nữa.
Sau này phải cẩn trọng hơn mới được.
Hai người lái xe đến sở trị an Triều Dương.
Vừa xuống xe, liền thấy Hướng Chiến đang ở cửa ra vào nhìn quanh, thấy xe của Lâm Chấn Quốc, Hướng Chiến tiến đến đón.
"Đội trưởng Hướng, anh không ở lại bên tổ trọng án của anh tìm bọn tôi ở Triều Dương làm gì, nếu anh cứ muốn coi thường Triều Dương chúng tôi như vậy thì đổi lại đi, tôi đến tổ trọng án của anh còn anh về Triều Dương của tôi."
Sau khi xuống xe, Lâm Chấn Quốc trực tiếp trêu ghẹo.
"Đừng có nhăn nhó, Nhạc Đông, tôi có việc cần tìm cậu ấy."
"Sao, lại có vụ án nào à?"
"Tôi nói anh Lâm Chấn Quốc, anh có thể nghĩ cho tôi tốt một chút được không, lần này không phải là bên đội chúng tôi có việc, là cục trưởng Lý bảo tôi đến hỏi Nhạc Đông chút chuyện?"
"Chuyện gì vậy đội trưởng Hướng?" Nhạc Đông cũng xuống xe, Lâm Chấn Quốc tiện tay ném điếu thuốc cho Hướng Chiến, hai gã nghiện thuốc hút thuốc ngay trước cổng sở trị an Triều Dương.
"Vụ án Minh Châu đã hoàn toàn phá, sáng mai phải tổ chức họp báo công bố vụ án này, cục trưởng Lý bảo tôi hỏi cậu xem vụ án Minh Châu này công bố thật hay là công bố uyển chuyển hơn một chút?"
Nhạc Đông: "..."
Họp báo liên quan gì đến mình, các anh thích công bố thế nào thì công bố thôi.
Không đúng, chẳng lẽ đây cũng là một kiểu kiểm tra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận