Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 966: Thất thập nhị địa sát đinh (length: 7374)

Nhìn thấy người này đăng ký tin tức sau đó, Bạch Mặc trực tiếp rơi vào trầm tư, người này tin tức cho hắn tạo thành xung kích to lớn.
"Sao lại là hắn?"
Bạch Mặc thốt ra!
Trước mắt hắn là một gương mặt quen biết, đây lại là Hồ Tín Tuyết, cũng chính là đường ca của hắn.
Hắn bất giác nghĩ đến một chuyện, trước đây hắn quay về Trường Tuyết sơn một chuyến, một là thăm viếng phụ thân, hai là nhận tổ quy tông.
Trong mấy ngày về đó, hắn vô tình phát hiện một vụ buôn lậu cực lớn, trong quá trình đuổi bắt, hắn bị nhóm tội phạm dùng súng bắn bị thương chân, phải dưỡng thương rất nhiều ngày mới quay về Ly thành, còn vụ án kia thì giao cho đường ca Hồ Tín Tuyết theo vào. Vụ án đã qua gần một tháng, hắn từng gửi tin nhắn hỏi thăm đường ca, nhưng nhận được tin tức là đã mất dấu vết!
Chẳng lẽ! ! !
Bạch Mặc nghĩ đến một khả năng, đó là đường ca Hồ Tín Tuyết có lẽ đã tham gia vào một số việc mờ ám!
Tình cảm khiến hắn không muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng lý trí của một đội viên trị an lại nói cho hắn biết, không có lửa thì làm sao có khói, chắc chắn có nguyên nhân.
Hắn đóng thông tin đã thu thập lại, lập tức điều tra lịch trình gần đây của Hồ Tín Tuyết.
Điều khiến hắn bất ngờ là, nửa tháng trước, Hồ Tín Tuyết thực sự đã đến Ung Thành, ở Ung Thành ba ngày rồi mới rời đi.
Ba ngày này lại trùng khớp với thời gian Triệu An và Đường Noãn gặp chuyện.
Bạch Mặc lập tức cảnh giác, đây không phải là trùng hợp!
Hắn cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Hồ Tín Tuyết để bóng gió thăm dò một chút, nhưng sau khi tìm số điện thoại ra, hắn lại đặt điện thoại xuống.
Hồ Tín Tuyết là một người làm trị an kỳ cựu, làm công việc này cả đời, hắn có năng lực phản trinh sát rất mạnh, nếu bây giờ gọi điện thăm dò, rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ.
Suy nghĩ một chút, Bạch Mặc gọi điện thoại cho phụ thân mình, Hồ cửu thúc.
Khi nhận được điện thoại của Bạch Mặc, Hồ cửu thúc rất kinh ngạc.
Mặc dù đã tìm được con trai, nhưng vì hai cha con xa cách nhiều năm, tình cảm không sâu sắc, mà Bạch Mặc lại là người lạnh lùng, bình thường rất ít gọi điện cho tam thúc, chỉ thông qua biện pháp của mình điều tra cục giám sát trị an phân khu 2 của Trường Tuyết sơn để xem lão già có khỏe không.
"Thằng ba con, cuối cùng con cũng nhớ gọi điện cho ông già này!"
Sau khi về hưu, Hồ cửu thúc luôn ở nhà dưỡng già, đến tuổi này, cuộc sống của ông trở nên rất tẻ nhạt, lại thêm bạn già mất sớm, con trai lại không ở bên cạnh, thời gian của ông trôi qua rất cô đơn.
Ông đã nhiều lần cầm điện thoại lên muốn gọi cho Bạch Mặc, nhưng cuối cùng vẫn không gọi, vì ông sợ, ông sợ đứa con trai không ở bên cạnh mình từ nhỏ này sẽ không chào đón ông.
Bạch Mặc im lặng một lát, hắn mở miệng, cất tiếng gọi: "Ba, ba dạo này khỏe không?"
Nghe thấy hai từ "ba" này, cổ họng Hồ cửu thúc lập tức cảm thấy nghèn nghẹn, chua xót dâng lên khiến hai mắt đã đục ngầu của ông ngấn lệ.
"Khỏe, khỏe lắm, có chút nhớ con!"
Người ta nói đàn ông không dễ rơi lệ, Hồ cửu thúc hiếu thắng cả đời, ngoài việc con trai bị mất và bạn già qua đời thì chỉ một mình ông ở trong đêm khuya gào khóc, những lúc khác, dù là bị trúng đạn, ông cũng không hề rơi một giọt nước mắt.
Bây giờ, lại vì tiếng "ba" của Bạch Mặc mà rơi lệ.
Cuối cùng ông cũng được con trai chấp nhận!
Ông biết trong lòng Bạch Mặc vẫn luôn có một nỗi chấp niệm không thể buông bỏ, đó là việc năm xưa ông vì công việc mà khiến con trai bị kẻ buôn người bắt đi, gián tiếp dẫn đến cảnh cửa nát nhà tan.
Hai cha con hàn huyên một hồi lâu, Bạch Mặc đổi giọng, trực tiếp chuyển chủ đề sang người đường ca Hồ Tín Tuyết.
"Dạo này đường ca bận lắm sao?"
"Hắn à? Dẫn người đi phá án rồi, nghe nói là vào rừng sâu, đi mấy ngày rồi."
Vào rừng sâu! ! !
Bạch Mặc nghe thấy tin này thì càng cảm thấy đường ca Hồ Tín Tuyết có vấn đề.
"Con tìm hắn có việc à?"
"Không có, con tiện hỏi thôi, ba chú ý giữ gìn sức khỏe, một thời gian nữa con sẽ về thăm ba, con còn bận việc, con tắt máy đây."
Sau khi Bạch Mặc cúp máy, Hồ cửu thúc vội lau đi nước mắt, lập tức cười lớn vui vẻ, còn Bạch Mặc ở xa tận Ung Thành lại nhíu mày.
Vụ án buôn lậu mà hắn phát hiện ở Trường Tuyết sơn liên quan đến việc săn bắt động vật quốc gia được bảo vệ, rừng núi Trường Tuyết sơn rộng lớn, người ở thưa thớt, lại ở biên giới, hoạt động buôn lậu nhiều lần cấm vẫn không dứt, Hồ Tín Tuyết có phải là một mắt xích trong dây chuyền lợi ích buôn lậu không? Giữa hắn và Triệu An có quan hệ gì?
Triệu An chỉ là một đầu bếp, làm việc ở một khu nông trại trên núi, lại thêm khoảng cách giữa Ung Thành và Trường Tuyết sơn rất xa, cả hai có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau.
Không đúng! ! !
Bạch Mặc đứng phắt dậy.
Hắn đã nghĩ ra điểm mấu chốt.
Việc săn bắt động vật quốc gia được bảo vệ và đầu bếp có mối liên hệ với nhau.
Điểm liên quan đó chính là nhà hàng!
Nói cách khác, nhà hàng nơi Triệu An làm việc có vấn đề.
Bạch Mặc cầm điện thoại lên, lập tức gọi cho Triệu Côn Lôn của tổ chuyên án, sau đó cầm áo khoác, vội vã rời văn phòng.
...
Lúc này, Nhạc Đông đã lặn xuống đáy giếng.
Hắn ước tính sơ, mình đã lặn xuống chừng năm mươi mét.
Áp lực nước ở độ sâu này không phải người bình thường có thể chịu được, hắn quay đầu nhìn lại phía sau, Vân Linh vẫn theo sát phía sau hắn.
Hắn dùng truyền âm hỏi: "Cô có chịu được không?"
Vân Linh khẽ gật đầu, cô vẫy vẩy vật gì đó đang cầm trong tay, Nhạc Đông nhìn thì thấy đó là một lệnh bài, trên lệnh bài có chữ "Quỳ Thủy".
Thì ra cô có Huyền Môn Tị Thủy chú, lúc này Nhạc Đông mới yên tâm.
Sau khi lặn xuống đáy giếng 50m, xung quanh một màu đen kịt, vị trí của họ lúc này vẫn chưa ra khỏi đáy giếng để đi vào mạch nước ngầm.
Nhạc Đông tiếp tục lặn xuống, lặn thêm chừng 30m thì thấy dưới đáy giếng đầy những loại xương cốt, có xương cá, xương thú và cả xương người.
Những xương cốt này tạo thành một Cốt Môn, kéo dài về phía sâu hơn.
Khí lạnh thấu xương tràn đến, Nhạc Đông đánh mắt nhìn, thấy một cây đinh dài đen tuyền.
Cây đinh dài này cần hai người trưởng thành mới ôm hết được, dài đến hơn mười trượng.
Đinh dài cắm thẳng xuống đáy giếng!
Không biết cây đinh này được làm bằng kim loại gì, khi bị nước giếng bào mòn, nó không hề bị rỉ, cũng không bị sinh vật dưới đáy nước bám vào.
Địa Sát đinh!
Nhạc Đông lập tức nhận ra.
Đây chính là một trong 72 chiếc Địa Sát đinh do Lưu Bá Ôn để lại.
Vân Linh đột nhiên lên tiếng, nhờ có lệnh bài Tị Thủy mà cô có thể nói chuyện bình thường trong nước.
"Chân nhân, cửa Địa Phủ nằm ngay dưới đáy cây Địa Sát đinh!"
Đáy Địa Sát đinh chính là cửa vào, còn Địa Sát đinh trấn yểm Long Mạch Nghiệt Long, chẳng lẽ hai điều này có liên quan với nhau sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận