Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 254: Ngươi đây có tính không lật lọng? (length: 8137)

Giang Đào sợ đến mức đại tiểu tiện không kiểm soát, Diệp Thần Thần cũng chẳng khá hơn gì, quỷ hồn của Giang Tĩnh Dương đang để mắt tới nàng.
"Dì ơi, chơi, cùng chơi đi."
Nói xong, nó liền kéo tay trái của mình xuống, đưa về phía Diệp Thần Thần.
"Ta cho ngươi, ngươi cho ta, được không! ! !"
Diệp Thần Thần sợ hãi co rúm người vào góc giường run rẩy, nàng thét lên: "Cút đi, mau cút đi, muốn tìm thì tìm Giang Đào ấy, hắn giết các ngươi."
"Đồ đĩ thối, ngươi đừng chối tội, rõ ràng là ngươi bảo ta giết Tuyết Tuyết và Dương Dương."
"Ta chỉ bảo ngươi giết thì ngươi giết, ngươi là đồ ngốc à? Ta bảo ngươi đớp cứt ngươi có đi đớp không?"
"Mẹ kiếp, tao giết mày có tin không, con tiện nhân."
"Đến đi!"
Trong hoàn cảnh âm u đáng sợ thế này, hai đóa kỳ hoa lại cãi nhau ỏm tỏi.
Người ta nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi đại nạn đến thì mạnh ai nấy bay, hai người này cùng lắm chỉ là một đôi kỳ hoa, ngay cả uyên ương dã còn không tính.
Chỉ là hai con côn trùng bị dục vọng chi phối mà thôi.
Trong lúc hai người cãi vã, Diệp Thần Thần lỡ lời nói: "Đáng đời nhà ngươi tan cửa nát nhà, mẹ ngươi cũng là bị ta đổi thuốc cao huyết áp, sau đó tức giận, huyết áp cao quá rồi té cầu thang chết đó, sướng không?"
"Mẹ kiếp mày..."
Giang Đào nghe thấy lời Diệp Thần Thần nói thì lập tức bùng nổ, hắn chẳng sợ con quỷ của con gái mình lại đến đòi mạng, bò dậy xông về phía Diệp Thần Thần.
Rất nhanh, hai người liền xé nhau đánh lộn.
Đúng lúc này, cửa đột ngột mở ra.
Ánh sáng mờ trong phòng trong nháy mắt khi cửa mở bỗng trở nên rạng rỡ.
Sau khi cửa mở, từ trong phòng ngủ Giang Đào bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc của phân và nước tiểu lẫn lộn, hai người không mặc mấy bộ quần áo, sau một hồi giằng co đánh nhau, phân và nước tiểu dính đầy trên người.
Đứng ở cửa là Dương Hoài Tỷ, Bạch Trạch Vũ và các nhân viên trị an khác của cục bờ nam.
Khi Giang Đào và hai người đang chuẩn bị một màn kịch kinh dị lớn, Nhạc Đông đã thông báo cho Dương Hoài Tỷ và những người khác tới.
Sau khi nhận được tin tức của Nhạc Đông, Dương Hoài Tỷ và những người khác đã nhanh chóng chạy tới.
Lúc này!
Dương Hoài Tỷ mặt mày tái mét, những lời Giang Đào và Diệp Thần Thần trò chuyện đã được cô ghi âm lại bằng điện thoại, hai người vừa xé nhau vừa đánh, vừa đánh vừa khai ra hết tất cả mọi chuyện.
Điều trí mạng nhất là, khi Giang Đào ném con xuống lầu đã quay lại video, video được lưu trong máy tính bảng của hắn, chuyện này cũng bị bại lộ khi hai người xé nhau.
Có manh mối từ lời khai của hai người này, mọi chuyện tiếp theo liền trở nên đơn giản, Giang Đào và Diệp Thần Thần bị bắt giữ, Dương Hoài Tỷ dẫn đội phá án mang chứng cứ thu được về đội trọng án.
Vụ án này tuy không phức tạp nhưng lại rất khó tìm ra chứng cứ, bản án hạ màn, Giang Đào và Diệp Thần Thần tất nhiên sẽ bị pháp luật xử lý nghiêm khắc nhất.
Một thảm kịch luân thường.
Giang Đào vì dục vọng của mình mà phải trả một cái giá đắt là cửa nát nhà tan.
Trong cả sự việc, người vô tội nhất chính là Giang Tĩnh Tuyết và Giang Tĩnh Dương, hai người còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì đã bị chính cha ruột tự tay ném xuống lầu chết.
Bi kịch nhất chính là mẹ của Giang Đào, bà lão một mình nhẫn nhịn gian khổ nuôi Giang Đào lớn, nhưng đến khi chưa được hưởng phúc lại phải chịu những cú đả kích liên tiếp, cuối cùng, bà còn bị Diệp Thần Thần đổi thuốc cao huyết áp, dẫn đến bà té cầu thang mà chết.
Con người!
Dục vọng là bản năng, một sự tồn tại không thể cưỡng lại.
Dùng tốt thì là động lực thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, dùng không tốt thì là căn nguyên của tội nghiệt.
Về điểm này, tam giáo đều có cách nói.
Phật nói giới tham sân si, Đạo nói vô vi mà trị, Nho nói dùng lễ pháp giáo hóa.
Nói tóm lại, Phật nói quá tuyệt đối, thật sự muốn tuyệt dục tuyệt tình thì giống loài con người cũng sẽ tuyệt diệt, Đạo gia thì quá siêu nhiên, chỉ chú trọng tu dưỡng bản thân, ngược lại Nho gia lại làm tốt nhất ở điểm này, chủ trương dùng lễ pháp để kiềm chế dục vọng của con người, mà trên thực tế quán triệt áp dụng lại là Pháp gia. (tác giả chém gió, không chấp nhận chửi bới). Nho và Pháp, một bên chủ trương kiềm chế đạo đức, thành lập thước đo đạo đức, một bên chủ trương thông qua giai cấp đặc quyền thiết lập luật pháp để kiềm chế, cả hai phối hợp với nhau thì mới có hình thức xã hội hiện nay.
Nhạc Đông xem xét sự vật, chưa bao giờ gò bó trong sở thích của mình, hắn thích phân tích tổng hợp, theo hắn, tất cả những gì tồn tại đều có đạo lý, tam giáo cửu lưu sở dĩ tồn tại là bởi vì có môi trường sinh trưởng của chúng.
Đối với thuật pháp Huyền Môn, Nhạc Đông cũng chưa từng câu nệ theo thành kiến phe phái, chỉ cần có ích, dù là tà thuật Nhạc Đông cũng sẽ tìm hiểu.
Điểm này, Nhạc Đông rất cảm ơn ông nội, hắn sở dĩ như thế là do chịu ảnh hưởng từ ông nội.
Sau khi Dương Hoài Tỷ và những người khác rời đi, Nhạc Đông lập tức cưỡng ép triệu hồi quỷ hồn của Giang Tĩnh Tuyết hai tỷ đệ trở về.
Sau khi dùng giấy người phong ấn tỷ đệ hai người cẩn thận, điện thoại của Nhạc Đông vang lên tiếng tin nhắn.
Nhạc Đông mở ra xem, là Hoa Tiểu Song gửi tới.
"Đông Tử, việc này có tính là cậu lật lọng không?"
Nhạc Đông hiểu ý của Hoa Tiểu Song, nếu là người khác hỏi hắn như vậy thì Nhạc Đông chẳng thèm để ý tới, nhưng mà Hoa Tiểu Song thì có ý tứ thật, Nhạc Đông hơi suy tư rồi giải thích: "Cậu biết Giang Đào và người tình của hắn bị bắt khi đang làm gì không?"
Hoa Tiểu Song bên kia im lặng rất lâu, rất lâu mới trả lời một tin nhắn.
"Tôi hiểu rồi, việc này không trách cậu, ngày mai tôi sẽ đi đưa tang Giang bà."
Nhạc Đông đặt điện thoại xuống, ngoài cửa sổ sơn thành vẫn cứ nóng nực, Nhạc Đông không thể hiểu nổi thành phố này, theo lý thuyết sơn thành vào mùa hè hẳn là rất mát mẻ mới đúng, vậy mà thành phố này lại nóng như thiêu, nóng đến mức người ta bực bội khó chịu.
Nhạc Đông muộn tao tự nhủ: "Đây không phải thời tiết nóng bức, mà là do tâm loạn mà nóng bức."
Sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Dương Hoài Tỷ.
"Đội trưởng Dương."
"Là trưởng khoa Nhạc à, lần này thực sự rất cảm ơn anh, có anh giúp đỡ, vụ án này cuối cùng cũng có được chứng cứ, chờ vụ án kết thúc, tôi sẽ tự mình báo cáo với cục trưởng Hoa, để cục trưởng Hoa xin công cho anh với cấp trên."
Nhạc Đông gọi điện thoại không phải vì chuyện này, hắn suy nghĩ một chút rồi mới nói với Dương Hoài Tỷ: "Đội trưởng Dương, bên tôi có một yêu cầu quá đáng, ngày mai có thể để Giang Đào đưa mẹ hắn về nơi an nghỉ cuối cùng không, để bà lão xong xuôi hậu sự."
Đầu bên kia điện thoại, Dương Hoài Tỷ im lặng, rất lâu sau cô mới nói: "Dựa theo quy định thì chắc chắn không được, trưởng khoa Nhạc anh đợi một chút, vì anh đã mở lời nên tôi sẽ xin phép cục trưởng Dương rồi sẽ trả lời cho anh."
"Vậy thì làm phiền đội trưởng Dương."
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông tự giễu cười một tiếng.
Hắn phát hiện mình trong cách xử sự đã bắt đầu trở nên khéo léo hơn, cuộc điện thoại này đáng lẽ hắn có thể gọi cho Hoa Thiên Dương, nhưng mà hắn lại chọn gọi cho đội trưởng nữ trong đội trọng án này là Dương Hoài Tỷ.
Vì sao?
Bởi vì, nếu như mình gọi điện cho Hoa Thiên Dương, Hoa Thiên Dương lại gọi điện cho Dương Hoài Tỷ thì tính chất sẽ thay đổi, biến thành mình tìm lãnh đạo gây áp lực cho cô ấy, mà nếu mình gọi điện cho Dương Hoài Tỷ thì là giao thiệp theo kiểu tình người, lại là do cô ấy ra mặt tìm Hoa Thiên Dương.
Kết quả cuối cùng là mình nợ cả hai người một cái ân tình.
Mà Hoa Thiên Dương, chắc chắn rất thích mình nợ ân tình của hắn.
Vì như vậy, vụ án cậu bé áo đỏ hắn sẽ không có cách nào từ chối.
Nhạc Đông cười khổ một tiếng, cảm thấy mình chịu thiệt lớn.
Hắn cầm điện thoại lên gửi cho Hoa Tiểu Song một tin nhắn.
"Nhớ đó, nhóc con ngươi nợ ta một chầu rượu hoa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận