Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 410: Yên tâm, lần này tuyệt đối không phải (length: 7685)

Cái gã Triệu Tự Bàng này cứ luôn mồm nói là mình đang đi khuân gạch kiếm tiền, mà lại còn là ở trong một cái tòa nhà bỏ hoang đã sớm ngưng thi công để khuân gạch kiếm tiền, vậy thì có phải chăng cái tòa nhà bỏ hoang đó có ẩn chứa điều gì bí mật!
Nhạc Đông cùng Hoa Tiểu Song rời khỏi bệnh viện bỏ hoang, lúc sắp đi, hắn đã để lại một lá bùa trừ tà ở lối vào của bệnh viện.
Hắn định hai ngày nữa sẽ đến kiểm tra vào ban ngày, bệnh viện này vẫn rất quái dị, xét về phong thủy thì nơi này tuy phạm Thái Tuế hướng Bạch Hổ, nhưng lại không giống như là nơi tụ âm, Nhạc Đông luôn cảm thấy bệnh viện này còn có uẩn khúc.
Ra khỏi bệnh viện rồi, Hoa Tiểu Song cảm thấy mình đi đường có chút đầu nặng chân nhẹ.
Nhạc Đông nhìn bộ dạng của hắn, cười thầm nói: “Sắc là dao cạo xương.”
“Lão đại, lời này ta không thích nghe à nha, ông cha ta đều dạy rằng phải điều hòa âm dương, ngự nữ phi thăng.”
Đối với lời này, Nhạc Đông không phản bác, trong đạo gia thì âm dương quả thực là cơ bản, vạn sự vạn vật đều có âm dương, cô âm không trưởng, độc dương không sinh, ôm âm phù dương mới là đạo lý.
Đạo gia là tôn sùng âm dương.
"Vậy ngươi có thể bảo cha mẹ ngươi cưới thêm mấy nàng dâu cho ngươi."
Hoa Tiểu Song: "..."
“Lão đại, sao ngươi có thể hại ta?”
Nhạc Đông duỗi lưng một cái, nói với Hoa Tiểu Song: "Đi thôi, theo ta đi thêm một chỗ."
Hoa Tiểu Song lắc đầu như đánh trống, hắn nói: “Có đánh chết ta cũng không đi, tối nay đã quá kích thích rồi, thêm lần nữa chắc ta đi luôn mất.”
"Yên tâm, lần này không phải đi dò xét ma quỷ, mà là đi điều tra vụ án."
"Ngươi chắc chắn không phải là lại dùng ta làm mồi câu để nhử quỷ đấy chứ?" Hoa Tiểu Song đầy nghi ngờ.
Xem ra Hoa Tiểu Song đã nhận ra mình bị xem như mồi nhử, thằng nhóc này khi nào thì trở nên thông minh vậy?
"Yên tâm, lần này tuyệt đối không phải."
"Ngươi sẽ không gạt ta chứ?"
Nhạc Đông chẳng buồn đáp lời, đi thẳng đến thôn Thành Trung ở gần đó.
Cái thôn Thành Trung này, chừng trăm hộ dân, Nhạc Đông có phương hướng cảm nhận rất tốt, men theo con đường đã đi vào ban ngày, rất nhanh liền tìm được nhà hai tầng lầu nhỏ của bà Tống.
Vào ban ngày, Nhạc Đông cảm thấy mình đã không để ý đến một vài điều, hắn cần thừa dịp đêm xuống để kiểm chứng lại một chút suy đoán của mình.
Lúc này trời vừa rạng sáng, Hoa Tiểu Song theo sau Nhạc Đông, ngáp ngắn ngáp dài, Nhạc Đông nghe vậy liền lắc đầu, lên tiếng trêu ghẹo: "Sách cổ có ghi, ngự nữ phi thăng là phải chú trọng điều hòa âm dương, ta thấy ngươi đây không phải là điều hòa âm dương, ngươi đây là dâm dục quá độ."
Hoa Tiểu Song: “Lão đại, có thể nào là do vừa ở trong bệnh viện, bị con quỷ nhỏ cùng con quỷ cái kia hút mất dương khí quá nhiều không nha, ta đây là đang vì ngươi mà hy sinh đó, ngươi phải bồi thường cho ta mới được, nhân sâm trăm năm hai cây, cái này không quá đáng chứ.”
Nhạc Đông không thèm để ý hắn, đứng trước sân nhà của bà Tống đánh giá một lượt.
Không thấy chỗ nào không ổn, không có oán khí, cũng không có oan hồn, nhưng Nhạc Đông vẫn nhạy bén nhận ra một số điều khác thường.
Ở trên cửa chính tường rào nhà bà Tống không treo bất cứ vật trừ tà gì cả, thế nhưng, ở trên cửa chính của căn nhà hai tầng, không những treo đầy bùa chú, mà còn treo cả bát quái cùng một xâu tiền Ngũ đế, thậm chí còn có cả một thanh kiếm gỗ đào.
Nhạc Đông có thể cảm nhận được những lá bùa chú đó và các loại đồ vật đều là thật, đều có công hiệu chứ không phải là loại hàng giả, hoặc là đồ trang trí!
Có chút thú vị!
Tìm kiếm sự an tâm và may mắn, cầu phù lục treo trước cửa nhà là rất phổ biến ở nông thôn, treo pháp khí trừ tà ở nông thôn cũng rất phổ biến.
Nhưng mà treo nhiều như vậy cùng một lúc thì thật hiếm thấy.
Điều này cũng đã chứng minh một chuyện, người khác cầu cái an tâm, trừ tà hưởng phúc, còn bà lão Tống này là trong lòng thật sự có quỷ.
Còn có một chi tiết nữa, ban ngày Nhạc Đông không để ý, nhưng đến đây một lần nữa thì Nhạc Đông đã nhạy bén nhận ra chi tiết này.
Đó là trên cửa chính ngôi nhà treo rất nhiều đồ trừ tà, thế nhưng, trên cửa chính của tường rào thì lại chẳng có thứ đồ trừ tà gì, rõ ràng là không hợp lý.
Nói một cách khác, những thứ mà bà lão muốn đề phòng đang ở trong sân.
Nhạc Đông còn đang suy nghĩ, bên cạnh Hoa Tiểu Song có chút chán nản nói: "Lão đại, hay là chúng ta về ngủ đi, một cái sân của nông gia bình thường thôi, có gì đáng xem đâu."
Lời còn chưa dứt, Nhạc Đông đã biến mất khỏi bên cạnh.
Hoa Tiểu Song dụi dụi mắt, mới chớp mắt một cái người đâu mất tiêu rồi?
Khá lắm, lão đại đây đúng là xuất quỷ nhập thần.
Lúc này Nhạc Đông đã vào trong sân nhà của bà Tống, sân nhà của bà rất rộng rãi, bên trái sân là một cái chuồng gà, cạnh chuồng gà trồng hai cây, một cây bưởi và một cây đào.
Hai cái cây này đều rất phổ biến, trồng ở trong sân cũng rất bình thường, nhưng mà, Nhạc Đông lại phát hiện một vài điều bất thường trên hai cây này.
Trên cành cây của cả hai cây xuất hiện một màu nâu bất thường, trông như vết máu khô dính vào.
Nhạc Đông đến gần quan sát kỹ lưỡng một chút, màu nâu trên cành của hai cây này xem ra không phải là vô tình mà có được, mà là do người cố tình tưới vào.
Có chút thú vị.
Dùng máu để nuôi cây? Rõ ràng là không phải để bón phân cho cây mà là có tác dụng khác.
Nhạc Đông cẩn thận suy nghĩ, cũng không nghĩ ra có cách nào là cần phải dùng máu để tưới vào cây.
Hắn nhíu mày, quan sát kỹ lưỡng một lượt sân nhà của bà Tống, thu tất cả các chi tiết vào trong tầm mắt.
Đúng lúc này, con chó nhà bà lão bỗng nhiên sủa lên, tiếp đó gà vịt trong chuồng cũng bắt đầu kêu loạn lên vì bất an.
Nhạc Đông nghe thấy liền biết, có người lạ đến nhà.
"Bà ơi, mở cửa đi."
Ngoài cửa truyền đến giọng một người phụ nữ, nghe có vẻ còn trẻ.
Cùng tiếng gõ cửa vang lên, đèn trong căn nhà nhỏ sáng lên.
Chốc lát sau, cửa mở, bà lão Tống mặc bộ đồ ngủ cũ kĩ đi ra mở cửa.
"Đêm hôm khuya khoắt, sao con lại đến đây, bà đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ban đêm không được qua đây, nhất là vào đêm khuya không được qua đây, sao con lại không nghe lời hả?"
“Bà ơi, cha mẹ con lại đánh nhau.”
“Lại làm sao vậy?"
“Cha con lại đi đánh bạc bên ngoài, thua sạch túi tiền, say khướt về nhà đòi tiền mẹ con, mẹ con không cho thì bọn họ đánh nhau.”
“Lại đánh nhau, con đợi bà một lát, bà đi thay quần áo đã.”
Nói xong, bà lão quay người vào nhà.
Một lát sau, bà thay một bộ quần áo khác rồi vội vàng đi ra, sau đó cùng một bé gái mười bốn mười lăm tuổi vội vã rời đi.
Sau khi các bà cháu rời đi, Nhạc Đông lại xuất hiện trong sân.
Hắn vừa nghe được một thông tin rất hữu dụng.
Những lời bà Tống lẩm bẩm một mình trong phòng đã bị Nhạc Đông nghe thấy.
"Cái đám quỷ đòi nợ này, vừa đánh bạc lại vừa hại người, kiếp trước tôi đã gây nghiệp gì, kiếp này sao lại khổ sở thế này, ông lão à, hai người ông chân đạp một cái rồi thì không quản gì nữa, giờ mọi chuyện đều dồn hết lên đầu tôi, tôi cũng không muốn sống nữa.”
“Tôi đến tìm hắn cùng chết cho xong, chết đi coi như hết mọi chuyện.”
Vừa đánh bạc lại vừa hại người!
Nhạc Đông thu hết câu nói này vào trong tai.
Chuyến đi này, thật có thu hoạch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận