Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 789: Trọng điểm loại bỏ xa hoa khách sạn (length: 7811)

Mặc Nhiễm biết Nhạc Đông có bản lĩnh, có thủ đoạn Huyền Môn.
Nhưng mà!
Khi hắn nghe được là xác ướp thì, hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin.
"Thật sự có chuyện xác ướp sống lại hoặc tế tự như trong phim ảnh sao? Chuyện này không phải quá huyền ảo sao?"
Kỳ Minh ở bên cạnh cười lạnh, trước mặt người bình thường, hắn vẫn là Kỳ Minh của trước đây.
"Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của Nhạc cục à? Ngươi nên biết rằng, thế giới này rất lớn, có rất nhiều chuyện không phải các ngươi có thể hiểu được."
"Nhưng mà..."
Mặc Nhiễm định nói đây quá phi khoa học, nhưng nghĩ đến Nhạc Đông có một thân bản lĩnh đặc thù, hắn nuốt lại những lời sau.
Nhạc Đông sờ cằm, nói thẳng: "Hắn đã giết người ở đây, điều này chứng minh hắn nhiều khả năng vẫn ở quanh đây, cho người trong bóng tối tìm hiểu xem có ai mặt lạ người nước ngoài xuất hiện không, trọng điểm tìm ở các khách sạn sang trọng."
Đối với suy đoán trước đó của Nhạc Đông, Mặc Nhiễm tán đồng, nhưng về việc trọng điểm tìm ở khách sạn sang trọng thì hắn hơi nghi ngờ, theo tâm lý học tội phạm thì, tội phạm chắc chắn sẽ tìm cách ẩn mình ở những nơi hẻo lánh không ai chú ý, mấy quán trọ nhỏ là nơi bọn tội phạm thích nhất.
Dù sao thì, một số quán trọ nhỏ để kiếm tiền, có thể không cần đăng ký cũng cho người vào ở, còn khách sạn sang trọng thì khác, đâu đâu cũng có camera, mà về quản lý cũng rất quy củ, ít có tội phạm nào lại chủ động đến chỗ này để ở.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Kỳ Minh tức giận nói: "Ngươi đừng đem thứ đồ chơi này so sánh với những kẻ tình nghi phạm tội thông thường!"
Nghe Kỳ Minh nói, Nhạc Đông khẽ gật đầu với Kỳ Minh, tên Kỳ Minh này vẫn có chút hiểu biết.
Thứ nhất, kẻ giết người không phải người bình thường, thậm chí có khả năng không phải người, nếu thật là xác ướp Ai Cập hoặc tế tự phục sinh, với cuộc sống khi còn sống mà bọn hắn được hưởng thụ, bọn hắn tuyệt đối không đi ở chỗ dơ bẩn, tồi tàn.
Phải biết, thói quen là thứ khó sửa nhất.
Mặc Nhiễm không hỏi nữa, hắn nói với Nhạc Đông và Kỳ Minh một tiếng rồi quay người đi sắp xếp việc này.
Còn Nhạc Đông và Kỳ Minh thì ở lại chỗ đó.
"Nhạc cục, lão già Thương Tùng không đi Tây Nam cùng ngươi à?"
"Thương Tùng đạo trưởng?" Sau khi Hoa Tiểu Song hôn mê rồi tỉnh lại thì cũng không biết ông ta đi đâu, Kỳ Minh hỏi về Thương Tùng, Nhạc Đông thực sự không biết: "Ông ta không phải người của đội ngươi sao?"
Nhạc Đông vừa hỏi lại như thế làm Kỳ Minh khựng lại, đúng vậy, ông ta không phải người của đội mình sao?
Lão đạo chết tiệt này đi đâu mà ngay cả tiếng cũng không nói, có còn xem mình là đội trưởng không, không được, quay đầu nhất định phải chỉnh đốn lại ông ta, cho ông ta biết ai mới là người có tiếng nói.
Nhạc Đông tranh thủ lúc Kỳ Minh không để ý, trực tiếp lấy ra một chiếc la bàn, tiện tay lấy ra một nén hương.
Cuối cùng, hắn từ Càn Khôn giới lấy ra phù lục có chứa khí tức đó.
Thấy Nhạc Đông lấy ra những thứ này, Kỳ Minh xán lại gần.
"Nhạc cục, ngươi đây là muốn dùng thủ pháp Huyền Môn để lần theo sao? Chỉ bằng một đạo khí tức, có thể tìm ra được à?"
"Thử rồi mới biết!"
Đây là đồ vật của nước ngoài, Nhạc Đông thực sự không chắc chắn, hắn suy nghĩ một chút, lập tức thu đồ lại.
Thấy thế, Kỳ Minh nghi ngờ nhìn Nhạc Đông.
"Ta đột nhiên nghĩ ra một pháp môn, có lẽ cần phải đi mua một con chó cỏ về."
"Chó à? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng chó để tìm khí tức theo dấu sao?"
"Đúng là có ý này!"
Kỳ Minh có chút dở khóc dở cười, hắn nói: "Ta thấy biện pháp này không ổn đâu, xảy ra vụ án mạng, bên hệ thống an ninh chắc chắn đã dùng chó nghiệp vụ chuyên nghiệp để tìm rồi, chó nghiệp vụ được huấn luyện chuyên nghiệp còn không tìm được, chó cỏ bình thường thì càng không nói đến, ở phương diện này, chó cỏ không bằng chó ngoại quốc."
Mặc dù sự thực là vậy, chó cỏ không phải chó săn chuyên nghiệp, nhưng mà Nhạc Đông nghe Kỳ Minh nói như thế không hiểu có chút khó chịu.
Chó cỏ Trung Hoa là loài chó trung thành nhất và thông minh nhất trên thế giới, tuy người trong nước gọi nó là chó đất, nhưng huyết mạch của nó tuyệt đối không hề kém bất kỳ loài chó nào của nước ngoài, thậm chí còn cao quý hơn.
Nói đến chữ "chó" ở trong nước thì dường như nó đã thành một từ mang nghĩa xấu, nào là chó săn, đồ chó má, chó đất,...vân vân.
Nhưng chó cỏ lại là hiện thân tốt nhất cho sự trung thành, loại trung thành này không liên quan đến thân phận của chủ nhân.
"Ngươi tin không, ta dùng chó cỏ có thể giải quyết chuyện mà chó nghiệp vụ không làm được."
Kỳ Minh định nói không tin, nhưng nghĩ đến những thủ đoạn không ngừng xuất hiện của Nhạc Đông, hắn không nhịn được cười.
"Ha ha, ta hẹp hòi rồi, ta sẽ cho người đi chuẩn bị một con chó cỏ."
"Đi, tiện thể tìm một phòng yên tĩnh ở chỗ ban quản lý công viên, ta có việc dùng."
Nói xong, Nhạc Đông liền đi ra ngoài.
Kỳ Minh vội vàng đuổi theo: "Nhạc cục, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Nhạc Đông không quay đầu lại nói: "Tìm chỗ ngủ!"
"À!"
"Có một số việc buổi tối làm sẽ tốt hơn."
"Được thôi, ta chuẩn bị xong sẽ gọi điện thoại cho ngươi."
Nhạc Đông phẩy tay, rời khỏi công viên Bắc Hồ!
Sau khi rời công viên Bắc Hồ, Nhạc Đông tìm một khách sạn có thương hiệu để vào ở.
Vừa làm xong thủ tục, hắn đã nhận được tin nhắn của Hoa Tiểu Song.
"Lão đại, ngươi đoán xem ta gặp ai trên xe?"
"Ngươi đoán xem ta có đoán được không!"
Nhạc Đông không cần nghĩ, trả lời thẳng câu này.
"Lão đại, ngươi thật là vô vị, ta gặp Hà đội trưởng ở huyện Thê Điền, trùng hợp là hắn cũng đi Bắc Hà công tác!"
Sao lại là Hà đội? Hắn đi Bắc Hà làm gì?
Người này tám chín phần mười là người trong tổ chức Vô Diện, hắn đi tỉnh Bắc Hà có phải đi gặp người nào đó không?
Hoặc cũng có thể là hắn nhắm vào Hoa Tiểu Song và Bạch Trạch Vũ!
Nhạc Đông thoáng suy tư, gửi một tin nhắn.
"Để ý chút!"
Nhận được tin của Nhạc Đông, Hoa Tiểu Song vô ý thức liếc nhìn Hà đội đang ngồi đối diện, thấy Hoa Tiểu Song nhìn mình, Hà đội cười nói: "Hoa trưởng khoa, ngươi nhìn ta chằm chằm thế, chẳng lẽ trên mặt ta có hoa à?"
Hoa Tiểu Song cười hắc hắc: "Hà đội, tôi đang nghĩ xem làm thế nào để lừa ngươi một bữa cơm."
"Ha ha, còn phải lừa gì nữa? Chờ đến Bắc Hà, tôi sẽ sắp xếp, à mà, trưởng khoa Hoa, lần này các ngươi đến Bắc Hà có vụ án gì à?"
"Cũng có chút..."
Lời hắn còn chưa dứt, Bạch Trạch Vũ đột nhiên tiếp lời: "Xin lỗi Hà đội, chuyện của chúng tôi không tiện nói ra."
Hà đội có vẻ như mới sực tỉnh, vỗ đùi nói: "Ngươi xem ta này, tò mò quá nên quên cả quy tắc giữ bí mật rồi."
Hoa Tiểu Song định bịa đại một lý do để lấp liếm cho qua chuyện, thấy Bạch Trạch Vũ trực tiếp cắt ngang chủ đề thì hắn cũng vui vẻ.
Thế là hắn chuyển đề tài, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hà đội, Bạch Trạch Vũ liếc nhìn Hoa Tiểu Song, hắn đột nhiên cảm thấy có chút không hiểu, tên này dường như đang cố ý hay vô tình dò hỏi Hà đội.
Mấy ngày tiếp xúc, Bạch Trạch Vũ cũng đã sơ bộ hiểu về Hoa Tiểu Song.
Tên này nhìn thì có vẻ không đứng đắn, nhưng thực tế lại rất khôn khéo.
Chẳng lẽ cái Hà đội trưởng này có gì không thích hợp?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận