Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 331: Ta liền biết, tiểu tử ngươi có thể thành đại sự! (length: 8098)

Mèo đen xù lông, lao về phía hướng Nhạc Đông.
Nhạc Đông biết sát khí của mình đã kích thích con mèo này, xem ra, con mèo đen huyền này không phải mèo bình thường. Thấy mèo đen tìm đến chỗ mình,
Nếu bị phát hiện bây giờ, rất nhiều thứ sẽ không có cách nào điều tra, Nhạc Đông liếc mắt, vừa thấy một con mèo mướp đang ẩn mình cách đó không xa. Nhạc Đông nảy ra ý định, trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế mèo mướp chạy về phía mèo đen.
Bên kia, nữ nhân mặc kimono cùng vệ sĩ cảnh giác chạy tới.
Chưa kịp hắn bắt đầu kiểm tra, đã thấy một con mèo mướp lao tới, mèo đen ngẩn người, lập tức bị Nhạc Đông điều khiển mèo mướp quào một móng lên mặt, hai con mèo lập tức đánh nhau.
"Tiểu Khuyển san, chuyện gì xảy ra?"
"Lão bản, mèo của ngài đang đánh nhau với một con mèo hoang."
Nữ nhân kimono có chút không vui, nàng lấy một đóa cúc hoa trên tóc, từ lỗ nhụy hoa lôi ra một sợi tơ nhỏ, hất về phía mèo mướp.
Sợi tơ mỏng như có ai đó điều khiển, quấn ngay lấy đầu mèo mướp. Ngay sau đó, nữ nhân kimono vẫy tay, đầu mèo mướp liền bay ra, máu mèo bắn tung tóe.
Nhạc Đông ở gần đó âm thầm quan sát, thủ đoạn này dù không gây uy hiếp lớn với hắn, nhưng đối với người bình thường mà nói, đơn giản là khó giải, hoàn toàn không thể phòng bị.
Nữ nhân này, có chút bản lĩnh!
Sau khi giết chết mèo mướp, nữ nhân kimono thu dây nhỏ lại, nàng có chút nghi hoặc liếc về hướng Nhạc Đông ẩn thân.
Mèo đen cũng có chút do dự nhìn xung quanh, nhưng Nhạc Đông đã sớm thu liễm toàn bộ khí tức, đừng nói mèo, cho dù là chó nghiệp vụ cũng đừng hòng tìm được hắn. Mèo đen cẩn thận lắng nghe một chút, nghi hoặc một chút rồi trở về bên cạnh nữ nhân kimono.
Thấy Huyền mèo trở về, sắc mặt nữ nhân kimono lúc này mới dịu đi, nàng dặn dò Phượng tỷ vài câu, sau đó dẫn vệ sĩ tiến vào cửa ngầm thư phòng, biến mất trong đường hầm. Lúc bọn họ vào đường hầm, Nhạc Đông điều khiển người giấy lặng lẽ từ trên trần nhà bay xuống theo.
Chờ sau khi nữ nhân mặc kimono và vệ sĩ rời đi, Phượng tỷ lộ vẻ ưu tư, nàng cầm điện thoại lên rồi lại để xuống, sau đó rời khỏi thư phòng, rời khỏi căn cứ Khôn Sa.
Chờ bọn họ đi hết, Nhạc Đông từ chỗ tối lách mình đi ra.
Hắn không vội vào thư phòng mà tiếp tục ẩn mình, điều khiển người giấy đang ở bên trong đường hầm quan sát.
Nhờ sự trợ giúp của người giấy, Nhạc Đông nắm rõ được đường hầm.
Đây là một đường hầm cao hai mét, chỉ vừa hai người đi song song, đường hầm rất dài, còn có nhiều ngã rẽ.
Nhạc Đông điều khiển người giấy lặng lẽ theo sau nữ nhân kimono, ghi lại lộ tuyến bọn họ đã đi.
Trong đường hầm, nữ nhân kimono đột nhiên quay đầu nhìn lại, nàng có cảm giác như bị ai đó theo dõi, nhưng khi quay lại thì không phát hiện gì, điều này làm trong lòng nàng hơi bất an.
"Tiểu Khuyển san, ngươi có cảm giác bị theo dõi không?"
"Lão bản, trong đường hầm này không có ai khác."
Nữ nhân kimono dừng bước, lấy hai cánh hoa cúc trên đầu xuống, miệng lẩm bẩm gì đó, lập tức dùng cánh hoa dán lên mắt.
Sau khi quan sát tỉ mỉ đường hầm, nữ nhân kimono vẫn không phát hiện ra gì.
Chẳng lẽ mình đa nghi?
Xem ra đúng là như vậy.
Nàng lúc này mới yên tâm, vừa đi vừa nói: "Tiểu Khuyển san, chỗ này cần phải tiếp tục kinh doanh, hơn một trăm năm trước, phương Tây dùng độc phẩm mở cửa Cửu Châu, hơn một trăm năm sau, chúng ta có thể thử lại xem."
"Còn nữa, chuyện lột xác chân nhân phải làm cho tốt, mời Tam Phong chân nhân lột xác đến đảo của chúng ta là chuyện quan trọng nhất hiện giờ, hoàn thành chuyện này quan trọng hơn tất cả các nhiệm vụ."
"A theo!" Tiểu Khuyển lập tức đứng thẳng nghiêm, gật đầu đồng ý.
"Đi thôi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi Cửu Châu, đi theo con đường chính thống vào Cửu Châu."
"Vâng lão bản!"
"Miến Bắc này tốn rất nhiều công sức mới gây dựng được, có thể mang đến thu nhập tài chính cho chúng ta, lại có thể gây nhiễu loạn Cửu Châu, chuyện ở đây nhất định phải trông chừng cẩn thận. Ngươi xem Khôn Sa, nếu không ổn thì thay người đi, ta cảm thấy Cửu Châu đã để ý đến đây rồi, đừng để Cửu Châu phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta, à đúng rồi, sao hôm nay không thấy tin tức gì từ đại sư Mara vậy."
"Lão bản, ta đoán chừng hắn lại đang tu luyện mấy thuật pháp không ai nhận ra thôi."
Nữ nhân kimono nghe câu trả lời của Tiểu Khuyển thì lắc đầu.
"Mấy tiểu quốc phía đông nam cũng chỉ được có thế, nói đến chính thống truyền thừa của Cửu Châu, nước D ta mới là có tư cách nhất, Âm Dương một đạo, từ thời Đường đến nay, ta đã hấp thụ truyền thừa của Cửu Châu rồi, lẽ nào đám man di tiểu quốc này có thể sánh bằng?"
Nhạc Đông bên ngoài nghe được sự khinh miệt này thì cười nhạt, chó chê mèo lắm lông, lũ ngu xuẩn Cước Bồn quốc, tự cho rằng có được Huyền Môn và cả Nho Thích truyền thừa của Cửu Châu, thực tế bọn chúng cũng chẳng khác gì các nước đông nam.
Cho dù có cướp được điển tịch, nhưng Huyền Môn tu luyện, làm sao có thể chỉ cần điển tịch là xong.
Ngoài điển tịch ra, Huyền Môn tu hành còn cần tâm pháp cốt lõi truyền đời, kinh nghiệm tu hành do tiền nhân để lại.
Mấy thứ như vậy, sao sách vở có thể hiểu rõ.
Cái gọi là Nhẫn thuật, Âm Dương Sư của bọn chúng… cũng chỉ là bề ngoài của đạo gia thôi, đồ vật thực chất, tổ tông làm gì có truyền đi.
Về phần nho giáo, phật giáo, học rồi cũng không có tác dụng gì.
Căn bản của con người, không nằm ở đó!
Nhạc Đông tiếp tục điều khiển người giấy theo sau bọn họ, đến khi bọn họ ra cửa ngầm lên xe rời đi. Nhạc Đông sắp xuất hiện rồi thì lại ghi lại, sau đó lại điều khiển người giấy trở lại đường hầm.
Có lẽ là muốn bí mật, cho nên trong thư phòng của Khôn Sa cũng như trong đường hầm đều không thấy camera.
Sau khi nữ nhân kimono đi, Nhạc Đông trực tiếp vào thư phòng, dùng tinh thần lực cảm ứng một lượt xung quanh, hắn nhanh chóng tìm được cơ quan mở cửa ngầm thư phòng, lập tức lách mình vào đường hầm.
Khi hắn trở ra, cửa ngầm thư phòng lần nữa đóng lại.

Cùng lúc đó.
Hoa Tiểu Song từ công ty đi ra, vừa đi vừa nghêu ngao về ký túc xá, trên đường, tổ trưởng còn mua đồ ăn khuya cho hắn!
"Lãnh đạo, thế nào rồi, kịch bản của ta được cấp trên duyệt chưa?"
"Lão đệ à, ta vừa đi hỏi lãnh đạo lớn rồi, lãnh đạo lớn nói phải xin lên cấp trên, nhưng chuyện này chắc phải mất thời gian, ngươi phải lập công thêm thì may ra, không thì ta đoán chừng phương án này không được cấp trên coi trọng đâu."
Hoa Tiểu Song suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu.
"Lãnh đạo anh yên tâm, việc này cứ giao cho tôi, đợi mai, tôi sẽ mở một đơn nữa, đơn này tuyệt đối không dưới 10 vạn."
"10 vạn?"
"Chắc chắn!"
"Tốt tốt tốt, ta biết ngay ta không nhìn nhầm ngươi, từ ngày ngươi tới, ta đã biết tiểu tử ngươi không tầm thường, nhất định sẽ thành công."
"Anh nói kìa, không phải là nhờ lãnh đạo dẫn dắt sao."
Hoa Tiểu Song mặt không đổi sắc nịnh nọt, tiểu tổ trưởng nghe vô cùng dễ chịu, vỗ vai Hoa Tiểu Song xong thì vui vẻ trở về văn phòng.
Chờ hắn đi rồi, Hoa Tiểu Song trong lòng cười thầm, các ngươi cứ vui vẻ đi, đến lúc đó có mà khóc.
Nói xong, hắn quay người về ký túc xá.
Vừa mới quay người, liền đụng phải một người.
Ơ, là ngươi! ! !
(Đoán xem là ai).
Bạn cần đăng nhập để bình luận