Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 631: Không bằng, chúng ta hảo hảo tâm sự? (length: 7855)

Nhạc Đông một tay lấy lá cờ mặt trời mọc cùng phiên hiệu 713 trên tường xuống, trực tiếp dùng lực một chút, lá cờ và phiên hiệu nổ tan thành mảnh vụn.
Hắn nhớ lại một chuyện, ban đầu ở tầng hầm ga ra tỉnh Tây Nam, ngoài tên Minh cái sinh ra, còn có một tên người Nhật, về sau đều được chuyển cho cục an ninh quốc gia, cũng không biết bên đó tra ra được gì chưa.
Khoảng thời gian này mình chạy ngược chạy xuôi, căn bản không có thời gian chú ý đến.
Chờ quay về Tây Nam, chuyện đầu tiên là tìm Tam Phong chân nhân lột xác, sau đó liền tìm cục an ninh xem họ đào bới ra được cái gì.
Người Nhật kia vẫn luôn làm chuyện mờ ám, chờ về nhà bồi Uyển Nhi, tiện thể giải quyết mấy chuyện ở Tây Nam, rồi đi nhà người Nhật kia vài vòng, bị đánh không hoàn thủ, đây không phải tính cách của Nhạc Đông, ăn miếng trả miếng, có thù tất báo, đây mới là con người thật của hắn!
Nhạc Đông nhìn vào mấy thứ trong ống nghiệm thủy tinh, hắn hơi suy nghĩ, lập tức thu hết tất cả lọ bình vào Càn Khôn giới, tiếp theo đó thu thêm mấy thùng độc trùng, độc tố cùng thi độc ở chỗ khuất...
Mấy thứ này, quay đầu dùng ở nhà người Nhật kia thì tuyệt vời.
Có thù trả thù!
Ra khỏi ba gian phòng, Nhạc Đông nhanh chóng kiểm tra nốt sáu gian còn lại.
Sáu gian phòng này, cất giữ đủ loại cơ quan, ngoài mấy cơ quan của cơ thể người ra, còn đang nuôi dưỡng mấy thứ kỳ quái, Nhạc Đông thu hết những thứ có thể mang đi vào Càn Khôn giới.
Làm xong thì đã nửa tiếng sau, lúc sắp đi, Nhạc Đông dùng tinh thần lực của mình kiểm tra toàn bộ tầng hầm, xác định không bỏ sót thứ gì thì mới rời đi. Lúc ra đến không gian dưới đất, Nhạc Đông tiện tay lấy một chiếc gương từ Càn Khôn giới ra, ném vào chỗ kín.
Từ khi hắn phát hiện một vài đặc tính của Triệu Tự Bàng, Nhạc Đông cảm thấy dùng Triệu Tự Bàng tốt có thể tiết kiệm được nhiều việc.
Hắn luôn cảm thấy nơi này còn có chút gì đó, nhưng trong thời gian ngắn lại không tìm ra được căn nguyên cảm giác ấy, thế là, hắn để lại một cái gương, một khi nơi này có chuyện gì, Triệu Tự Bàng có thể trong nháy mắt xuất hiện, giải quyết vấn đề!
Đây là sức lao động miễn phí mà dùng thì quá tốt!
Quay đầu có nên phát cho hắn chút tiền lương không?
Việc này để sau rồi bàn, dù sao a, một hai đồng, tích lũy vào để còn cưới vợ!
Dạo gần đây không có tiền vào tài khoản, ôi, trong thẻ chỉ còn mấy trăm vạn kiếm được trước kia, đúng là nghèo xơ xác mà!
Nhạc Đông từ dưới hầm đi ra, liền nhíu mày nhìn về phía thôn.
Ơ! ! !
Thú vị đây, chẳng lẽ pháp nhãn của mình bị hỏng rồi sao?
Lúc tới không thấy oán khí ngút trời, mình vừa xuống tầng hầm thì thôn này đã bị oán khí bao trùm?
Đây là do pháp nhãn của mình đang lười biếng sao?
Nhạc Đông vô thức nhìn về căn nhà hoang âm khí nặng nhất, chờ đã, đó không phải là hai dãy nhà của Hoa Tiểu Song sao?
Lẽ nào Hoa Tiểu Song đã phá vỡ phong ấn gì, để mấy thứ dơ bẩn này thoát ra?
Trong làng chài hoang có mấy thứ dơ bẩn cũng bình thường, thứ mà Hoa Tiểu Song có thể phân tích được, Nhạc Đông đương nhiên cũng phân tích được.
Hắn đứng dậy, thu liễm khí tức, đi về phía căn nhà hoang nơi Hoa Tiểu Song ở.
Lúc này.
Hoa Tiểu Song đang muốn khóc không ra nước mắt.
Trước mặt hắn, một con nữ quỷ tóc tai bù xù, mặc trường sam màu nâu xanh, toàn thân còn ẩm ướt đang đứng.
Không thể nói là toàn thân ướt, mà máu tươi từ bên dưới lớp trường sam màu nâu xanh kia đang chảy róc rách, ngoài ra, hai mắt con hàng này đỏ au, Hoa Tiểu Song nhìn kỹ khuôn mặt cô ta, dù có hơi mờ nhưng vẫn thấy được cái miệng bị rách toạc hoác, gần như tới mang tai.
Chỉ là, miệng nàng như bị cái gì đó khâu lại.
Hoa Tiểu Song có chút muốn tiến lên xem thử cái gì khâu miệng cô ta lại.
Chỉ là...
Lý trí nói với hắn, nếu thật làm vậy thì chắc chắn sẽ chết không toàn thây, nhưng mà, lại có chút muốn tới xem thử, làm thế nào đây?
Hoa Tiểu Song thở dài, mắt lớn trừng mắt nhỏ với nữ quỷ, giằng co ngay tại chỗ.
Lúc này Hoa Tiểu Song cực kỳ ngoan ngoãn, căn bản không dám lại gần, xem ra, con nữ quỷ kia cũng kiêng kị gì đó, không dám tiến tới.
Hoa Tiểu Song cuối cùng cũng thở phào một cái, may mà lão đại đã lưu lại cho một tay, nếu không thì dù không chết thì cũng đi toi nửa cái mạng!
Hắn đứng lên, nói lời thấm thía với con nữ quỷ thanh y: "Tiểu tỷ tỷ à, dáng người tỷ ngon vậy, đừng có ra ngoài dọa người, chúng ta thay cách sống chung không phải tốt hơn sao? Lại đây, lại đây, chúng ta tâm sự."
Vừa dứt lời, "Ủng ực" một tiếng, đầu con nữ quỷ thanh y rơi xuống đất, còn tiện thể lăn trên đất hai vòng, đôi mắt cá chết đầy tơ máu trợn lên, gắt gao nhìn Hoa Tiểu Song.
Hoa Tiểu Song trong nháy mắt nhảy dựng.
Chơi vậy đúng không, có tin ta bẻ đầu dọa ngươi không?
Khụ khụ, được thôi, bỏ đi!
Mình chỉ nói vậy thôi mà, đầu thứ đó sao có thể tháo ra được!
Hoa Tiểu Song vội vàng ngồi xuống, sau đó khoanh chân niệm chú trừ tà.
Con nữ quỷ thanh y có vẻ hơi bất ngờ, người trước mặt thế mà không bị dọa chạy mất.
Nàng mò mẫm nhặt đầu đặt lên tay, sau đó lại lắp lại vào cổ.
Sau một hồi răng rắc, đầu đã liền lại.
Hoa Tiểu Song bất động, nàng cũng không làm gì được Hoa Tiểu Song, thế là, một người một quỷ, tạo thành một loại hài hòa quỷ dị, Hoa Tiểu Song thì bị nữ quỷ nhìn đến run rẩy cả người.
Hắn thầm kêu khổ, sao lão đại vẫn chưa quay lại.
Nếu một hồi nữa thì trời tối mất, một khi trời tối mà bên cạnh còn có thứ này, làm sao qua đây?
Quá hãi hùng!
Hắn không nhịn được mở miệng nói: "Kia, tiểu tỷ tỷ, hay chúng ta nói chuyện, tôi là vô ý tới đây thôi, không cố ý quấy rầy, không thì tôi cho tỷ đập một cái rồi tỷ về trước đi, được không?"
"Lang tại niềm vui chỗ, Thiếp tại Đoạn Trường giờ..."
Hoa Tiểu Song nghe xong, lại nữa à, không thể đổi bài hát nào khác được sao?
Ngươi cứ hát điệu kịch sầu não này, nghe mà sởn gai ốc, cũng là do mình theo lão đại nên thấy quen, chứ người bình thường mà ở đây thì đã sợ tè ra quần rồi.
Nghĩ tới đây, Hoa Tiểu Song đột nhiên cảm thấy mình mắc tiểu quá, hắn kẹp chặt hai chân, mặt nhăn nhó mấy phần.
"Tiểu tỷ tỷ, có thể quay đi chỗ khác được không, tôi giải quyết nỗi buồn cái."
Hắn nhăn nhó nói, nhưng con nữ quỷ thanh y căn bản không để ý tới hắn, vẫn cứ hát bài của mình.
Lúc này!
Nhạc Đông đã đến dưới lầu, hắn cũng nghe được tiếng hát của nữ quỷ.
Hắn có chút cảm thấy quen thuộc, suy nghĩ một chút, hắn nhớ ra mình đã từng nghe ở đâu rồi.
Trong mật thất của tế đàn trong bệnh viện bỏ hoang ở Thành Đô.
Hắn đã thấy một người con gái, ngồi trên kiệu đỏ, người giấy khiêng tới.
Không đúng!
Nơi này là Tương Giang, cách Thành Đô khoảng mấy nghìn dặm, hoàn toàn là hai nơi khác nhau, sao con nữ quỷ kia lại xuất hiện ở đây?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận