Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 874: Thương là xanh, xanh cư đông (length: 9483)

Gia Cát Võ Hầu nâng chiếc quạt lông lên, theo thói quen khẽ phe phẩy, ý hắn có chút nhìn về phía Nhạc Đông, cười nói: "Vấn đề này ngươi không nên hỏi ta."
Nhạc Đông liếc Gia Cát Võ Hầu, lập tức vẻ mặt khó chịu nói: "Vậy ngươi ở đây tìm ta tán gẫu có ý gì?"
"Đương nhiên là chờ thời cơ thích hợp để ngươi xuất hiện, hiện tại thời gian sắp đến rồi, ngươi đi nhanh lên, đừng lãng phí trà của ta, đúng rồi, ta để lại cho ngươi đồ vật ở bên trong quan tài của ta, nếu ngươi tìm không thấy, thì đừng oán trách ta."
Nói xong, huyễn cảnh giống như thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh, thần thức Nhạc Đông trong nháy mắt trở về thân thể mình.
Lần này trở về, hắn cảm giác đại nhật trong thức hải của mình đã thoát khỏi sự trói buộc của mặt biển, trực tiếp treo lơ lửng trên thức hải.
Toàn bộ thức hải bắt đầu co lại, sau một hồi co lại, Nhạc Đông vô ý thức nhìn vào thức hải của mình, trên đỉnh đầu kia, đại nhật trong thức hải tạo thành 49 đạo tử khí.
49 đạo tử khí này nhuộm thức hải của Nhạc Đông thành một màu tím.
Nhạc Đông có chút lắp bắp, hắn hiểu một chút tử khí đại biểu điều gì, trong đạo gia, màu tím là cao quý, trong điển tịch đạo gia, màu tím luôn xuất hiện với ý nghĩa cực số, còn 49 lại là một cực số khác.
Đại Diễn số lượng là 50, đạo không thể viên mãn, nên thiếu một.
Không ngờ Tiểu Nhạc Đông đi, mà thức hải của mình vẫn còn dị biến.
Về phần Thương Thiên mà Gia Cát Khổng Minh nhắc đến, Nhạc Đông đã có một suy đoán đại khái.
Thương là xanh, xanh ngự phương đông.
Đông Nhạc đại đế lại đứng trong ngũ phương Thiên Đế ở vị trí Thanh Đế, vậy nên...
Thương Thiên đã chết, ngụ ý Thanh Đế đã vẫn lạc.
Thêm việc Đông Nhạc chưởng Âm Dương, là tử địch của U Minh, mà Trương Giác lại sửa Minh Thư, bị U Minh khống chế, dù Đông Nhạc sống hay chết, hắn cũng sẽ lấy lý do Thương Thiên đã chết để gây rối loạn nhân gian, cuối cùng đạt được mưu đồ làm lớn mạnh U Minh.
Những điều này không phải chuyện mà Nhạc Đông cần suy xét bây giờ, việc hắn muốn làm bây giờ là đến gặp Hoàng Tuyền hiệu cầm đồ một lần.
Theo lời Gia Cát Khổng Minh, Hoàng Tuyền hiệu cầm đồ là sản vật nhân lúc phong ấn nới lỏng mà xâm nhập vào, mục đích là gây rối loạn nhân gian, cho nên thứ này có cùng nguồn gốc với giếng tội nghiệt.
Qua năm cửa, Nhạc Đông phát hiện năm lối đi trước đây hóa thành một lối đi duy nhất, Nhạc Đông thoáng cảm nhận được, khí tức của Khương Thiết Sinh đang ở dưới giếng cuối lối đi.
Một lần nữa phát giác khí tức của Khương Thiết Sinh, Nhạc Đông không chút do dự, lập tức xông vào lối đi!
...
Thương Tùng đạo trưởng phải phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể đưa hết thôn dân trong trại ra ngoài.
Vừa ra khỏi trại, toàn thân hắn ướt đẫm, đạo bào vốn vừa người đã trở nên rộng thùng thình, đi ra khỏi vòng sát khí được mấy lúc, Thương Tùng đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lau mồ hôi lạnh trên trán, trước mặt hắn, Kỳ Minh và Kỳ Linh cũng không khá hơn gì, mặt hai người đều tái mét đáng sợ.
Thương Tùng nhìn bộ dạng của hai huynh đệ quỷ này, đương nhiên biết hai người đã gặp chuyện gì, hắn không nhịn được cười phá lên.
"Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười, không nhìn xem chính mình thế kia, so với bọn ta có tốt hơn chỗ nào."
Kỳ Linh tức giận oán trách, Thương Tùng đạo trưởng di chuyển thân thể mỏi mệt, đặt mông ngồi xổm bên cạnh hai huynh đệ, sau đó trêu chọc nói: "Thế nhưng ta là người cứu đám người trong trại ra a, công lao hạng nhất không chạy đi đâu được, còn các ngươi thì sao?"
Thương Tùng vốn muốn trào phúng Kỳ Minh cùng một thể, nghĩ đi nghĩ lại thì thôi, bị Kỳ Linh để bụng còn được, nếu bị đội trưởng để bụng, thì sau này chắc chắn không thiếu bị hố.
Chỉ là câu nói vừa rồi của hắn đã đắc tội Kỳ Minh luôn rồi.
Cái gọi là thành cũng kỳ gia huyết mạch, bại cũng kỳ gia huyết mạch.
Huyết mạch Kỳ Lân giúp bọn họ có thể chất vượt xa người thường, ngay cả tốc độ tu hành cũng vượt trội người khác, chỉ là... mỗi lần đụng phải chuyện cần huyết Kỳ Lân, thì hai huynh đệ liền biến thành túi máu.
Trong những tháng ngày đã qua còn đỡ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bắt hai người bọn họ làm túi máu một lần thôi, từ khi đến Tây Nam, đụng phải Nhạc Đông thì...
Mấy lần lấy máu tới tới lui lui chắc cũng ba bốn lần rồi, mới có hai tháng thôi đó, nếu còn tiếp tục như vậy, thì hai huynh đệ nhà mình còn chịu nổi sao?
Bàn Đào vừa sắp xếp xong những người mà Thương Tùng đạo trưởng mang về, thấy ba người mềm oặt ngồi cùng nhau, lập tức tức giận nói: "Ba người các ngươi làm gì vậy? Không thấy mọi người đang bận sao?"
Hắn vừa nói xong, Kỳ Linh liền không chịu.
"Bàn cục, ông còn đen tối hơn cả lão bản ác độc nữa, không đúng, ông còn già hơn mà còn đen tối hơn tôi nữa, ông chủ hút máu của bọn tôi xong còn cho bọn tôi nghỉ ngơi ở viện một chút, ông thì hay rồi đấy, vẫn còn sai khiến được à."
Thương Tùng đạo trưởng khó có dịp phụ họa Kỳ Linh một lần.
"Còn không phải sao, Bàn cục, ông xem đây, tôi đi vào đi một lượt, gầy thành một cái que luôn rồi, có còn để người sống không vậy, ông còn hơn cả Nhạc Đông đấy."
"Nha, ra là tình cảm Nhạc cục trưởng là đơn vị đo lường của các cậu à, tôi nhớ kỹ rồi, quay đầu chờ khi nào đụng được cậu ta, tôi sẽ đem chuyện các cậu nói hảo hảo tâm sự với cậu ta!"
Thương Tùng đạo trưởng: "? ? ?"
Kỳ Minh: "? ? ?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt chĩa mũi dùi ra ngoài, đồng thanh lên tiếng khinh bỉ.
"Bàn cục, ông không làm người!"
Kỳ Minh ở một bên che trán.
Trong cục ai mà không biết Bàn đại cục trưởng nổi tiếng thích hố người, hai thằng cha này đúng là gan lớn, trực tiếp lao vào rồi.
Còn van xin hắn làm người, quay đầu lại có mà chịu!
Thương Tùng đạo trưởng cũng đã nghĩ đến hậu quả, hắn lập tức sửa lời nói: "Cái gì đó, Bàn cục, trong lòng tôi ông là thần, có làm người hay không cũng không sao cả."
Kỳ Linh nghe vậy lập tức mắng: "Đồ không có liêm sỉ, cái liêm sỉ của ông nát bét như nhân bánh sủi cảo, đầy đất hết rồi!"
Vừa nói vừa cùng nhau đổ vỏ, người trốn trách nhiệm nửa đường, Kỳ Linh liền ngả xuống, bày ra một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, thích sao thì chiều, không hầu hạ.
Khóe miệng Bàn Đào giật giật, Kỳ Linh tên nhãi con này ra ngoài một thời gian, vậy mà đã học được trò nằm thẳng cẳng, đây có còn là thằng nhóc khù khờ ngày xưa nữa không?
"Đi, ba người các cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi đã cho người trong cục khẩn cấp mang đến một bình Bồi Nguyên đan rồi."
Vừa nghe đến Bồi Nguyên đan, Thương Tùng cùng Kỳ Linh đang nằm rạp dưới đất lập tức tỉnh cả ngủ, ai nấy mắt đều lấp lánh ánh sao.
Đây chính là đồ tốt đấy, chỉ cần có được một viên, Thương Tùng dám đi vào trong trại lượn thêm một vòng nữa, Kỳ Linh dám xả thêm một bát máu nữa.
Chỉ có Kỳ Minh là thở dài một tiếng trong lòng.
Đội với hai tên hàng này, mình đúng là tạo nghiệp gì đây, Bồi Nguyên đan, đây chính là trân bảo mà Tam Phong chân nhân còn sót lại, chỉ cần còn một hơi, là có thể kéo mạng trở về, cục lại đem thứ này ra... Điều đó chứng minh điều gì, chứng minh nguy hiểm nơi đây đã vượt quá tưởng tượng.
Sơ sẩy một cái là mất mạng như chơi.
Thấy Kỳ Minh bộ dáng không hứng thú cho lắm, Kỳ Linh bất động thanh sắc đá chân hắn.
"Anh, đây là Bồi Nguyên đan đấy!"
"Anh biết." Kỳ Minh hời hợt gật đầu.
"Bồi Nguyên đan đấy, sau khi ăn xong, em có thể đạt đến đại tông sư, thậm chí có thể xông vào Đạo Thai cảnh nữa, nghĩ đến thôi đã kích động rồi."
Kích động cái rắm ấy, ngươi kích động cái con khỉ!
Kỳ Linh không cần nhìn ánh mắt ngốc nghếch của Kỳ Minh.
"Mắt anh làm sao vậy?"
"Anh thấy em hẹp hòi quá đấy, tự ngẫm xem?"
"Anh muốn gì?"
Kỳ Linh vẻ mặt chê bai, trực tiếp nói với Thương Tùng đạo trưởng: "Anh nói xem."
Thương Tùng đạo trưởng rung rung mặt nạc: "Tại sao lại là ta?"
"Dù sao anh đã đắc tội Bàn cục trưởng rồi, không sợ đắc tội thêm một lần nữa."
Bàn Đào vẫn đang đứng bên cạnh bọn họ, nhìn ba người này đang sái quấy, hắn bỗng cảm thấy mất mặt, cục 749 sao lại có ba tên hàng này chứ.
Hắn trực tiếp bỏ lại một câu bảo nghỉ ngơi trước, sau đó liền quay người đi làm việc.
Chờ sau khi hắn đi rồi, Thương Tùng đạo trưởng mới lên tiếng nói: "Lần này kiếm đậm rồi, chỉ cần có được Bồi Nguyên đan, số tổn hao của lão đạo trong hai tháng này có thể phục hồi lại."
Kỳ Minh không thể nhịn được nữa, nói thẳng: "Tôi nói mấy người có thể suy nghĩ thêm chút không, lo sống sót trước rồi tính sau!"
Thương Tùng và Kỳ Linh liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Thương Tùng đạo trưởng bất đắc dĩ nói: "Đội trưởng, anh cứ nghĩ kỹ xem, ở nơi nào có Nhạc đại cục trưởng, lúc nào xảy ra sự cố không thể kiểm soát? Lúc nào tạo ra thương vong lớn?"
Kỳ Linh tiếp lời nói: "Có lão đại ở đó, anh lo cái con khỉ, viên Bồi Nguyên đan này là chắc cú đến tay."
"Ách! ! !"
Lần này thì Kỳ Minh xem như hoàn hồn, hắn tỉ mỉ nghĩ lại, đúng là như vậy...
Ngay khi ba người đang thì thầm, Nhạc Đông ở trong huyệt động cũng đã đụng độ chính chủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận