Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 106: Phá Quân ở huynh đệ cung, đại hung! (length: 8062)

Sau khi cúp điện thoại, Chu Toàn mặt mày nghiêm trọng đi đến trước bàn trà ngồi xuống.
Bạch Trạch Vũ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu nhìn ly nước khoáng trước mặt.
Nhìn bộ dạng hắn có vẻ hơi căng thẳng.
Bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Nhạc Đông thì không thấy có gì áp lực, chẳng qua là sắc mặt lãnh đạo hơi khó coi một chút thôi mà, có gì ghê gớm, năm xưa đi học, mặt chủ nhiệm lớp đen hơn nhiều hắn còn chả sợ.
Thế là Nhạc Đông chủ động mở miệng hỏi: "Lãnh đạo, có chuyện gì vậy ạ?"
Chu Toàn cau mày gật đầu nhẹ.
"Có vụ án, không chỉ truy tìm đồ vật bị mất, mà người đi truy tìm cũng cùng nhau biến mất, cấp trên hiện tại đang rất nóng."
Nghe Chu Toàn trả lời vậy, Nhạc Đông biết vụ án chắc là liên quan đến bí mật, hắn dứt khoát đổi đề tài, hỏi thẳng: "Lãnh đạo, Triệu Xuân Lỵ tới chưa?"
"Cũng sắp đến đồn công an đường Bảo Đảo, lát nữa để Trạch Vũ đưa cậu đi, đúng rồi Nhạc Đông, dạo này cậu có bận việc gì không?"
Sao Chu Toàn đột nhiên hỏi vậy, Nhạc Đông hơi suy tư, chắc là lại có vụ án gì cần mình nhúng tay vào.
Tuy xử lý vụ án, hắn có thể nhận được điểm công đức tương ứng, nhưng Nhạc Đông vẫn mong án mạng bớt một chút.
Phải nói là mong án mạng phát sinh bớt đi thì đúng hơn.
Dù sao, sau mỗi vụ giết người, đều sẽ có một đám người bị hại.
Hắn tính toán thời gian một chút, rồi đáp Chu Toàn: "Cũng không có gì to tát, nhưng mà tôi định về Ly Thành một chuyến, lãnh đạo có việc gì cứ nói."
Chu Toàn khẽ gật đầu: "Được, nếu quay lại có việc cần thì tôi sẽ gọi điện cho cậu."
"Còn nữa, hôm qua Lý cục ở Ly Thành gọi cho tôi, biên chế của cậu đã được duyệt về Cục Thành phố Ly Thành rồi, đợi cậu về, làm vài thủ tục là chính thức vào biên chế, chúc mừng cậu, tổ trưởng tổ an ninh trẻ tuổi nhất từ khi thành lập đến giờ đấy."
Đến đây, hai hàng lông mày nhăn nhó của Chu Toàn đã giãn ra được phân nửa, hắn thực lòng vui cho Nhạc Đông.
Sau này Nhạc Đông lại phá được án, chẳng những có thể được thưởng tiền, mà còn lập công để sau này còn thăng tiến nữa.
So với làm cố vấn thì tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, tiền thưởng có lẽ không nhiều bằng lúc còn làm cố vấn.
Nếu Chu Toàn không nói, Nhạc Đông đã quên béng vụ biên chế này, nghe Chu Toàn chúc mừng, hắn vui vẻ nói: "Lãnh đạo, thế này thì tôi thăng chức tăng lương rồi, có lẽ nào anh nên mời tôi một bữa hoành tráng coi như bày tỏ chút lòng thành được không?"
Chu Toàn: "..."
Khá lắm, thằng nhóc này vẫn còn nhớ vụ hứa hẹn bữa tiệc lớn.
Hắn bất đắc dĩ cười: "Xem ra nếu không bị cậu gõ một bữa ra trò thì cậu không tha cho tôi, đi, tối nay nếu không có việc gì thì gọi cả Gia Dĩnh, tôi dẫn các cậu đi ăn đồ địa phương ngon nhất tỉnh, Trạch Vũ cùng đi nhé."
Bầu không khí vốn có chút căng thẳng, bị Nhạc Đông làm cho rối lên như vậy, trong nháy mắt đã được hóa giải.
Bạch Trạch Vũ dời ánh mắt từ ly nước khoáng trên bàn trà, đúng lúc xen vào: "Chu xử, tôi đưa Nhạc cố vấn đến đồn công an đường Bảo Đảo trước đây."
"Ừ, hai cậu đi làm việc đi, đúng rồi Trạch Vũ, bên tổ chuyên án cũng sắp xong rồi, công việc bên đó cậu gác lại đã, để Dương Nam, Mặc Thất đi theo dõi, nhiệm vụ của cậu giờ là trợ lý của Nhạc cố vấn, cậu ấy đi đâu thì cậu theo đó."
"Vâng, Chu xử."
Nhạc Đông nhìn Bạch Trạch Vũ, rồi lại lén đánh giá Chu Toàn một chút.
Hai người bọn họ không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, Bạch Trạch Vũ dường như tự nhiên có chút kính sợ Chu Toàn, không đơn thuần là loại kính sợ cấp trên.
Chu Toàn hình như biết Nhạc Đông đang nghĩ gì, hắn cười nói: "Trạch Vũ là con trai của chiến hữu tôi, nhưng cậu đừng hiểu lầm, việc nó vào được cục an ninh của chúng ta không phải do quan hệ, mà là thật sự có công lao, ở khu An Tây, một mình nó tay không chế phục bốn tên khủng bố, hơn nữa, việc nó vào bộ môn chúng ta cũng là có mục đích..."
Nói đến câu cuối, Chu Toàn ý thức được điều gì, không nói tiếp nữa.
Nhạc Đông có chút kinh ngạc nhìn Bạch Trạch Vũ một chút, tay không chế phục bốn tên khủng bố, đối với người bình thường mà nói, sức chiến đấu đã đạt đỉnh rồi.
Đấy không phải là đám tiểu lưu manh bình thường, mà là côn đồ.
Là bọn khủng bố được huấn luyện bài bản, chuyên làm việc phá hoại.
Không ngờ Bạch Trạch Vũ nhìn không có gì nổi bật, hồi còn trong quân đội lại là một nhân vật dữ dằn như vậy.
Nhạc Đông giơ ngón cái cho Bạch Trạch Vũ.
Bạch Trạch Vũ hơi ngượng ngùng gãi đầu, rồi hai người chào tạm biệt Chu Toàn xuống lầu.
Bạch Trạch Vũ vốn định đi chỗ tổ chuyên án lấy xe, nhưng Nhạc Đông bảo anh đừng làm phiền như thế.
Lấy xe làm gì, trực tiếp dùng chiếc xe chim bạc mà Đường Chí Cương đưa tới là được.
Khi Bạch Trạch Vũ thấy chiếc xe chim bạc Nhạc Đông nói thì trực tiếp “Ngọa Tào”.
“Đây… Đây là chiếc Rolls-Royce Phantom trong gara…” Nhà Nhạc Đông giàu có vậy sao?
Hôm qua đi chiếc Brabus G63 độ, hôm nay lại đổi sang Rolls-Royce Phantom.
Toàn xe sang trọng bạc tỷ cả.
Xe sang trọng tầm này, có mua nổi cũng phải nuôi nổi, người tài sản vài chục triệu tệ căn bản không dám nghĩ đến loại xe này.
"Hình như là vậy, lái thích hơn Nissan với A6, nói chung cũng được."
Bạch Trạch Vũ: "..."
Cố vấn đại gia, cách ăn nói của cậu ngầu đấy, mang Nissan với A6 so với xe này, cả hai cộng lại cũng chỉ bằng một phần nhỏ của nó thôi.
Hắn coi như hiểu, cố vấn đại gia đây là đang làm màu, và hắn có bằng chứng vô cùng xác thực.
Nếu Nhạc Đông biết Bạch Trạch Vũ đang nghĩ gì thì nhất định sẽ lớn tiếng kêu oan.
Hắn nói đều là sự thật, với hắn chiếc xe này bao nhiêu tiền thật sự không có ý nghĩa gì, lái thích, điều khiển không bị vướng bận là được rồi.
Hơn nữa, xe này cũng không phải của hắn!
Hồi hắn mới lấy bằng lái, lái là chiếc xe tải chở hàng cũ mèm ở xưởng của lão cha Nhạc Thiên Nam, xe đó, bị Nhạc Thiên Nam “hành hạ” nhiều năm, lái lên gọi là xóc nảy, nhưng lúc đó Nhạc Đông cũng lái ngon ơ, không hề chê xe tồi.
"Đi, cậu lái đi!"
"Cái này... thôi vậy!" Bạch Trạch Vũ có chút do dự, nghĩ thì thích nhưng lại sợ trầy xước.
"Sợ gì chứ, xe đắt tiền mà sợ thì chỉ người khác thôi!"
Cũng đúng!
Bạch Trạch Vũ nhận chìa khóa, hai người lên xe, đi thẳng đến đồn công an đường Bảo Đảo.
Trên đường, Bạch Trạch Vũ vô cùng căng thẳng, lái xe cực kỳ cẩn thận.
Nhạc Đông trêu chọc: "Cậu là anh hùng chiến đấu oai phong lẫm liệt, sao mà lái xe cứ như lính mới thế?"
Bạch Trạch Vũ bất đắc dĩ cười khổ.
Anh cũng không muốn chứ, cái thứ này đắt như vàng, đâu có “trâu bò” như mấy chiếc xe việt dã quân dụng.
Mười mấy phút sau, Nhạc Đông và Bạch Trạch Vũ đến đồn công an đường Bảo Đảo, sau khi đỗ xe, hai người tìm đến đồn trưởng Tiền Bình An.
Tiền Bình An đã sớm nhận được điện thoại của cấp trên, ông ta đã có người liên hệ với người báo án Triệu Xuân Lỵ đến đây, nhìn thấy Bạch Trạch Vũ và Nhạc Đông, nói vài câu xã giao, rồi dẫn hai người đến phòng họp nhỏ.
Vào phòng họp, Nhạc Đông thấy bên trong ngồi một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi.
Nhìn cách ăn mặc, gia cảnh hẳn không tệ.
Da trắng nõn, dáng người đầy đặn, mặt mày tuy hơi mệt mỏi, nhưng dùng trang sức trang nhã khéo léo che đi.
Nhạc Đông liếc nhìn bà ta, ánh mắt khẽ trầm xuống.
Phá Quân ở cung huynh đệ.
Chủ ly tán, anh em tất có bất cát.
Hoặc là tù ngục hoặc yểu mệnh.
Nói một cách đơn giản, Triệu Xuân Lỵ gặp ác mộng quấn thân, những thứ trong ác mộng của bà, có lẽ là thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận