Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 460: Đây rốt cuộc là cái gì chủng loại quỷ! (length: 7901)

Thương Tùng đạo trưởng giúp Hoa Tiểu Song một tay, đứa trẻ này, chưa từng lăn lộn ở chỗ làm việc, không biết tầm quan trọng của việc mò cá.
Phàm là biết tầm quan trọng của việc mò cá, liền sẽ không liều mạng như vậy.
Thương Tùng đạo trưởng bất đắc dĩ, bị sư chất mình đẩy lên đầu sóng ngọn gió, hắn chỉ có thể nói: "Thúc thúc, ta biết rồi, ta đây không phải đang leo thang đấy sao, mệt chết đạo trưởng ta, còn nữa, ngươi cũng phải rèn luyện vào, còn trẻ như vậy, leo có mỗi cái lầu đã thở hồng hộc, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không phải ném mặt Thiên Cơ môn chúng ta sao."
"Ta biết rồi ta biết rồi, ngươi mau lên đi."
Thương Tùng bất đắc dĩ dẫn theo cái thùng máu của Kỳ Minh huynh đệ, tiếp tục đi lên, dưới ánh mắt muốn giết người của Hoa Tiểu Song, hắn không tự chủ tăng nhanh thêm mấy phần.
...
Tầng ba mươi, Nhạc Đông chú ngữ đã niệm được một nửa.
Đây là Ngũ Lôi Chính Pháp, Nhạc Đông tụng niệm rất chậm, mỗi một chữ đều nặng tựa ngàn cân.
Theo chú ngữ hắn tụng niệm, không gian trong tầng ba mươi mơ hồ hiện lên hư ảnh của các tướng Lôi Bộ.
Đám người dưới lầu cũng cảm nhận được khí tức lôi đình, nhao nhao hướng phía đỉnh lầu nhìn lại.
Những người duy trì trị an ở phía xa cũng khóa chặt ánh mắt lên tầng cao nhất của khu nhà trọ Thành Đô.
Đêm càng sâu, trên tầng cao nhất khu nhà trọ Thành Đô, lôi đình như ngân xà uốn lượn, loại kỳ quan này đã khiến cư dân xung quanh vây xem, bọn họ thi nhau lấy điện thoại di động ra, trước tiên chia sẻ lên các nền tảng mạng xã hội.
"Đây là cái gì? Tầng cao nhất của khu nhà trọ Thành Đô xuất hiện bất ngờ lôi đình tung hoành, chẳng lẽ có người đang độ kiếp trên đó?"
"Kinh ngạc! Tòa nhà bỏ hoang ở khu Võ Hậu vậy mà xuất hiện thứ này."
...
Khi những tin tức này xuất hiện trên các nền tảng thì ngay lập tức đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi.
Nhưng rất nhanh, những tin tức này liền bị che đậy hoàn toàn.
Lúc này! Triệu Tự Bàng đâm vào tường thật khó khăn mới bò lên được, người giấy dán trên người hắn lại lập tức đè hắn xuống, những người giấy này càng đánh càng hăng, những tay chân rậm rạp trên người Triệu Tự Bàng, đã bị người giấy chém gần hết.
Sắc thất thải trên người những người giấy kia càng lúc càng đậm, những sắc thất thải này, cứ đụng vào âm khí trên người Triệu Tự Bàng là sẽ hòa tan những âm khí kia ngay.
Ngũ Lôi Chính Pháp của Nhạc Đông đã niệm đến vài câu cuối cùng.
Bên trong không gian tầng ba mươi, lít nha lít nhít hư ảnh của chư tướng Lôi Bộ hiện ra.
Khí hung lệ của Triệu Tự Bàng ngay lập tức bị ép trở về trong cơ thể, tròng mắt đỏ tươi của hắn dần dần lùi đi, tay chân rậm rạp cũng rụt lại.
Ngay cả ba cái đầu người đáng sợ cũng bị ép trở về.
Triệu Tự Bàng có vẻ như đã tỉnh táo hơn một chút, khi hắn nhìn thấy lít nha lít nhít bóng dáng của Lôi Bộ chúng tướng thì sợ tới mức nằm rạp xuống.
"Không đánh không đánh, quá tra tấn người, ta không làm hoàng đế nữa, ta đầu hàng ta đầu hàng."
Nghe câu này xong, Nhạc Đông thu hồi chú ngữ.
Thi triển Ngũ Lôi Chính Pháp, đối với hắn hiện tại mà nói, đúng là có chút miễn cưỡng, phía trước hao tổn quá nhiều, nhất là cái chú thỉnh thần kia, vậy mà trực tiếp hút đi một nửa tu vi đang học của hắn, tương đương với việc bốn thành còn lại vừa tụng niệm chú ngữ liền đã dùng mất hai thành.
Uy của Ngũ Lôi Chính Pháp này, cho dù ở đạo gia, uy lực cũng thuộc hàng đầu.
Uy lực lớn, tiêu hao đương nhiên cũng lớn.
Người khác dùng thứ này, đều phải bày trận lập pháp đàn mới dám dùng, cũng chỉ có Nhạc Đông dám một mình dùng.
Ác niệm Triệu Tự Bàng đã bị khuất phục hoàn toàn, Nhạc Đông đi thẳng về phía trước, lấy ra bút lông chu sa, nhỏ hai giọt máu của mình vào, lập tức vẽ một đạo Trấn Tà phù lên đầu Triệu Tự Bàng, lại vẽ một đạo Trấn Sát phù lên bụng hắn.
Vẽ xong, Nhạc Đông vung tay cho Triệu Tự Bàng một cú đấm vào mũi.
Bị Nhạc Đông một quyền đánh trúng, mặt Triệu Tự Bàng biến thành mặt hoa hướng dương.
Mấu chốt là, dưới áp chế của Trấn Tà phù và Trấn Sát phù, hắn còn không phục hồi lại được.
Đấm Triệu Tự Bàng một quyền chắc chắn, Nhạc Đông lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Tên này, thật khiến mình mệt thảm rồi.
Bất quá, cũng phải nhờ có tên này, trực tiếp gom hết tất cả hồn linh lại, cho mình một cơ hội giải quyết vấn đề trong một lần.
Tóm lại, đấm hắn một cú coi như xong, không thì, trực tiếp đánh cho hắn tan xác.
Nhạc Đông thở ra một ngụm trọc khí, có chút mệt mỏi đứng dậy.
Lúc này, những người giấy đè Triệu Tự Bàng nhao nhao lơ lửng, những người giấy này đối mặt Nhạc Đông trên không trung, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, người giấy cầm đầu quỳ xuống trước Nhạc Đông, một giây sau, tất cả người giấy đều quỳ chỉnh tề trước Nhạc Đông.
Nhạc Đông: "..."
Không thích hợp, thật không thích hợp!
Thần niệm ta thỉnh đó là chú Đông Nhạc nhân thánh đại đế a, chú ngữ này lúc nào có hiệu quả kỳ lạ thế này?
Ngay khi Nhạc Đông nghi hoặc, những người giấy kia nhao nhao hóa thành tro tàn trên không trung, sau khi hóa thành tro tàn, một đạo ánh sáng thất thải chui vào cơ thể Nhạc Đông.
Chỉ trong chớp mắt, Nhạc Đông cảm giác tu vi của mình vậy mà lại khôi phục năm thành.
Cái này...
Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã thỉnh thứ thần gì?
Làm xong rồi còn có thể trả lại tu vi cho mình?
Nhạc Đông hoàn toàn ngơ ngác, sau khi khống chế Triệu Tự Bàng, Nhạc Đông lấy ra một cái hũ, ngay khi hắn lấy hũ ra, hai cái hũ Triệu Tự Bàng khác đang ở trong Càn Khôn giới động đậy, Nhạc Đông trực tiếp lấy bọn chúng ra cùng lúc.
Ác hồn, sau khi mất đi sự áp chế của hai hồn khác, chắc chắn sẽ trở nên cực đoan.
Hắn thả hai Triệu Tự Bàng kia ra, ba tên vừa thấy mặt nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó hai Triệu Tự Bàng đang đứng đồng thời dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Quỷ Đế Triệu Tự Bàng nằm bẹp như đóa hoa hướng dương trên mặt đất.
"Ra ngoài đừng nói quen ta, quá mẹ nó xấu."
"Cũng đừng nói là quen ta, như thế này quả thật là sỉ nhục lớn nhất của ta."
Nhạc Đông: "..."
Có khi nào, vốn dĩ các ngươi đều xấu!
"Hợp Thể?" Nhạc Đông thăm dò hỏi một câu.
Hai Triệu Tự Bàng đang đứng trực tiếp lắc đầu.
"Không hợp được, tên này quá xấu, khiến người ta buồn nôn."
Nhạc Đông cảm thấy nói lý với người như Triệu Tự Bàng thì chẳng khác nào phí lời, hắn bóp bóp tay, tiến thẳng về phía hai Triệu Tự Bàng kia.
"Không sao, ta có thể đấm đầu các ngươi thành hoa hướng dương cũng được."
"Dừng!"
"Dừng!"
Hai Triệu Tự Bàng đang đứng liếc nhìn nhau, sau đó cố nén buồn nôn đi tới nằm lên trên người Quỷ Đế Triệu Tự Bàng.
Ba đạo hồn dung hợp trên mặt đất, rất nhanh, một Triệu Tự Bàng mới toanh xuất hiện trước mặt Nhạc Đông.
Nhạc Đông không khỏi nhăn trán, cái đồ chơi này, quá mẹ nó dị, sau khi hợp thể ba đạo hồn, vậy mà trực tiếp tránh thoát được sự áp chế của phù chú, tên Triệu Tự Bàng này, rốt cuộc là loại gì vậy?
Trước mặc kệ, trước tiên mang con hàng này đi đã, quay đầu sẽ từ từ nghiên cứu, hắn trực tiếp thu Triệu Tự Bàng vào Càn Khôn giới.
Ngay lập tức đi về phía Nhạc Tam Cô và Minh Húc đạo trưởng.
Lúc này, Thương Tùng đạo trưởng xách cái thùng máu cuối cùng leo lên tầng ba mươi.
Trước khi lên cầu thang, hắn vẫn lẩm nhẩm trong miệng cầu tổ sư gia phù hộ, sau khi lên tầng ba mươi, hắn giật mình phát hiện, nơi này không có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, tổ sư gia hiển linh rồi.
Hắn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hai bóng người đứng trước mặt, hắn vô ý thức giơ cái thùng trong tay lên định đổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận