Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 276: Đây rốt cuộc là cái gì đồ chơi? (length: 8068)

Vô số khuôn mặt lệ quỷ trong lòng tan nát.
Nói chuyện!
Làm sao mà nói chuyện được, ngươi cái thân thể đầy khí thế huy hoàng, chẳng khác nào vầng thái dương mới mọc.
Ngươi đứng gần bên cạnh người khác thôi cũng muốn hồn bay phách tán, còn nói chuyện gì nữa.
Nói chuyện thế nào được!
Nhạc Đông vẻ mặt tò mò nói: "Mấy cái mặt trên người ngươi có thể thu lại, cùng nhiều bộ phận lòi ra có thể thu lại được không, ta nhìn khó chịu quá, chứng sợ dày đặc ngươi biết không? Có muốn ta giúp ngươi dọn sạch đồ thừa không?"
Vô số khuôn mặt lệ quỷ rõ ràng không hiểu Nhạc Đông đang nói cái gì.
Âm dương cách trở, đâu phải chỉ nói miệng là xong.
Dù Nhạc Đông muốn tìm lão gia tử nói chuyện phiếm cũng phải dùng tới sừng tê giác, càng đừng nói tới giao tiếp với loại tà ma này.
Nghe nói Mao Sơn có một loại pháp môn, gọi quỷ ăn bùn.
Dùng một loại bùn đặc chế làm thành bánh, rồi nhét vào miệng nhai nuốt, phát ra âm tiết sẽ có thể cùng quỷ giao tiếp.
Cũng có thể nghe hiểu được tin tức quỷ truyền đến.
Pháp môn này trong pháp môn gia truyền của Nhạc gia không hề ghi lại.
Dù có pháp môn này, Nhạc Đông cũng sẽ không dùng, ăn bùn, mà lại là loại bùn chế từ đồ vật đặc thù, điều này đối với Nhạc Đông mà nói, hoàn toàn không thể chấp nhận.
Hắn thà dùng sừng tê giác đắt đỏ mà hiếm có.
Nhạc Đông ý thức được không thể nào giao tiếp được, thế là hắn đứng dậy, lấy từ Càn Khôn Giới ra một lá bùa phong ấn, tùy tiện dán một cái, lá bùa kia dán lên người vô số khuôn mặt lệ quỷ, đưa nó trực tiếp phong ấn vào bên trong bùa.
Sau khi bị Nhạc Đông dùng bùa phong ấn, phòng phẫu thuật cùng hành lang máu me ngoài kia biến mất ngay tức khắc.
Ánh đèn lờ mờ xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Đây là vực biến mất rồi sao?
Nhạc Đông có chút hiếu kỳ, con vô số khuôn mặt lệ quỷ này sau khi bị phong ấn, Quỷ Vực cũng theo đó mà biến mất.
Nói cách khác, con vô số khuôn mặt lệ quỷ này do đông đảo oan hồn cùng oán niệm đan vào mà thành.
Nói theo cách khác thì, cái bệnh viện này ít nhất đã có mười ba người chết.
Tại sao lại nói là ít nhất, bởi vì còn có một, đó là tiểu đáng yêu trong gương kia lúc trước.
Cũng không biết tiểu đáng yêu này là từ nơi khác bị hút tới hay đó là tà ma vốn có trong bệnh viện này.
Bất quá, khả năng lớn là từ nơi khác bị Quỷ Vực hút đến, bởi vì sau khi vô số khuôn mặt lệ quỷ và Quỷ Vực bị phong ấn, Nhạc Đông không còn cảm nhận được khí tức của nó.
Thật thú vị, có muốn chơi trò bịt mắt trốn tìm với nó nữa không?
Thôi thôi, lát nữa còn có việc phải làm, không chơi game với nó nữa.
Nghĩ như vậy, Nhạc Đông đi về phía cái gương trong góc khuất, hắn dùng móng tay cái tay phải gạch một đường lên ngón giữa, một giọt máu nhỏ xuất hiện, hắn tiện tay vẽ lên gương một đạo phù sắc lệnh, phía dưới chữ sắc là một chuỗi phù văn huyền ảo, đây gọi nhiếp quỷ lệnh.
Vẽ xong, Nhạc Đông trực tiếp dùng ngón cái, ngón trỏ, cùng ngón út tạo thành hình tam giác, gập ngón giữa và ngón áp út.
Ba ngón tay hướng trên gương ấn một cái, tạo hình bắt giữ.
Rất nhanh, trong gương xuất hiện một bóng người mờ ảo.
Bóng người kia bị một sức mạnh trói buộc, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Nhạc Đông phất tay với cái gương, bóng người trong gương đột nhiên ngừng giãy dụa, có chút phẫn nộ nhìn Nhạc Đông.
Có chút thú vị!
Hắn thuận tay nhấc lên, bóng người trong gương như cá cắn câu vậy, bị Nhạc Đông cố sức kéo ra khỏi gương.
Tiểu đáng yêu kia sau khi bị kéo ra thì mở miệng hỏi: "Ngươi làm gì?"
Nó vừa cất giọng đã làm Nhạc Đông sững sờ tại chỗ.
Mẹ nó đây là cái quái gì, lại còn nói được, mấu chốt là, mình còn nghe hiểu được! ! !
Chuyện này hơi khó tin.
Nhạc Đông mở miệng nói: "Ngươi vậy mà có thể nói tiếng người? ? ?"
"..."
"Ta là người, sao lại không thể nói tiếng người?"
Nhạc Đông: "..."
Là người? ? ? Mẹ nó ngươi còn có thể đi đi lại lại trong gương, vẫn còn là người?
Không khéo xương cốt đã thành tro bụi rồi.
Nói đi thì đó là cái thứ gì.
"Ngươi chắc là mình vẫn còn là người?" Nhạc Đông vô ý thức hỏi lại.
Bóng người kia trực tiếp mở miệng: "Ta nói ông bạn, tuy là ngươi đẹp trai hơn ta, nhưng không có nghĩa là được mắng người nhé, hiểu không? Sao ta không phải người, ta hiện tại chỉ đang nằm mơ mà thôi."
"Nằm mơ? ? ?"
"Đúng vậy, đang nằm mơ đấy, ta mơ thấy mình có thể tự do đi lại trong gương, đúng là bái phục, nằm mơ mà cũng gặp được một người đẹp trai kiểu tiểu bạch kiểm như ngươi, đây có để cho người khác sống không chứ, ghen tỵ làm ta biến chất luôn rồi."
Nhạc Đông lúc này thì hoàn toàn không hiểu nổi nữa, gia hỏa này coi mình đang nằm mơ à.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Hay nói, gia hỏa này đến cùng là thứ gì.
Nhạc Đông suy tư một hồi, mở miệng hỏi: "Ngươi là người ở đâu?"
"Người ở đâu, tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ta nói cho ngươi biết, lúc ta ra ngoài làm công kiếm tiền đã thề rồi, chưa kiếm được tiền thì ta không về, dù là bà nương kêu ta, ta cũng không về, ta Triệu Tử Bằng nói được là làm được."
Nhạc Đông: "..."
"Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta phải nhanh tỉnh lại, rồi còn đi dời gạch, nếu không không có tiền mất."
Nói xong, hắn liền chui vào gương, vừa chui vừa nói: "Chui vào thì ta tỉnh lại, sau đó sẽ cố gắng làm việc, vùi đầu dời gạch."
Nhạc Đông: ! ! !
Có thể nói tiếng người, coi mình đang trong mộng, lại không quỷ cũng không hồn. . .
Rốt cuộc là thứ gì? ? ?
Lần đầu tiên trong đời Nhạc Đông cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
Trên gương có nhiếp quỷ chú Nhạc Đông vẽ, cái gia hỏa tên Triệu Tử Bằng này tự nhiên chui vào không được.
Thấy mình không chui vào được, hắn bắt đầu sốt ruột.
Nói với Nhạc Đông: "Anh bạn đẹp trai, giúp tôi nghĩ cách đi, tôi lúc này mà không chui vào thì tỉnh không được mất, phải làm thế nào?"
Nhạc Đông dùng pháp nhãn liếc nhìn hắn một cái, phát hiện trên người hắn không hề có quỷ khí nồng đậm, nhưng cũng không phải là hồn phách lạc đường, đó là một trạng thái tồn tại rất kỳ lạ, hắn quyết định xem tên tự xưng là Triệu Tử Bằng này rốt cuộc muốn đi đâu.
Thế là, hắn để lại một đạo phù truy tung trên người Triệu Tử Bằng, rồi lập tức phất tay xóa đi nhiếp quỷ chú trên kính.
Sau khi nhiếp quỷ chú bị Nhạc Đông xóa đi, Triệu Tử Bằng một cái chui vào trong gương, rồi hóa thành một bóng người biến mất trong gương.
Sau khi hắn rời đi, Nhạc Đông nhắm mắt cảm nhận một chút, lập tức hắn kinh hãi phát hiện mình vậy mà không cảm nhận được vị trí của phù truy tung.
Thú vị, chuyện này thật thú vị!
Loại tình huống này đừng nói Nhạc Đông chưa từng thấy, ngay cả trong sách cổ gia truyền của Nhạc gia cũng không có ghi chép gì liên quan.
Về hỏi tam nãi nãi xem sao, hỏi nàng xem có thấy tình huống này chưa.
Quỷ Vực đã biến mất, Nhạc Đông không định đi dạo ở cái nhà này nữa, tránh làm hỏng những dấu vết liên quan.
Hắn thở dài, lại thêm một vụ án hình sự đặc biệt nghiêm trọng.
Xem những hình ảnh mình thấy được, vụ án này rất có khả năng liên quan đến bọn lừa đảo.
Có thể còn dính dáng đến mua bán nội tạng phi pháp.
Nhạc Đông ngưng thần, đem những khuôn mặt trên vô số khuôn mặt lệ quỷ so với những nữ tử mình thấy trong ảo cảnh.
Đều khớp.
Đám phụ nữ kia hẳn là có hai mươi người.
Nói cách khác, trong hai mươi người phụ nữ bị nhốt trên hành lang, có 13 người đã chết trong phòng phẫu thuật.
Mười ba người này, trong trùng thiên oán niệm bao phủ, cuối cùng hóa thành con tà ma nhiều mặt kia.
Vậy, bảy người còn lại bị đưa đến đâu rồi?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận