Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 41: Đến từ tương lai cha vợ nhìn chăm chú (length: 7713)

Nhà của Tô Uyển Nhi ở khu chung cư Nhã Lam, đi từ nhà Nhạc Đông qua cũng chỉ mất khoảng mười phút.
Khi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm nhà nàng, Tô Uyển Nhi dùng ngón tay thon dài sơn màu xanh lam khẽ chạm vào cánh tay Nhạc Đông, vừa ngượng ngùng nói: "Nhạc Đông ca ca, lên nhà em giúp em thay quần áo nhé, bố mẹ em còn chưa về nhà đâu."
Nhạc Đông: "! ! !"
"Được không?"
"Lão Tô, nếu không thay ngay ở đây."
"Đồ họ Nhạc nhà ngươi, hóa ra là thích chơi trò xe rung, mơ tưởng hão huyền, bà đây không làm, đợi đấy, ta lên thay quần áo."
Nói xong, nàng mở cửa xe, nhanh nhẹn bước vào thang máy.
Đợi nàng đi rồi, Nhạc Đông mới thở phào nhẹ nhõm, ở chung với bà cô này, Tô Uyển Nhi thật là đáng sợ, cứ đà này, Nhạc Đông cảm thấy mình sắp không trụ nổi mất.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại bên cạnh đột nhiên reo.
Nhạc Đông cầm lên xem, là Hướng Chiến gọi đến.
Tính thời gian thì kết quả kiểm tra sơ bộ khối “Thịt đà điểu” kia chắc là có rồi.
Hắn bắt máy.
"Hướng đội, có chuyện gì không?"
"Nhạc Đông, có kết quả rồi, nói cho cậu một tin, là cơ bắp của người, cụ thể là cơ tứ đầu đùi, hay còn gọi là thịt bắp đùi, hiện tại bên kỹ thuật đang làm báo cáo chi tiết về DNA, đợi kết quả rồi sẽ so sánh với kho dữ liệu DNA toàn quốc, chắc còn mất mấy tiếng."
"Tôi vừa báo cáo việc này lên cục thành phố, cục thành phố đã trình lên tỉnh cục rồi, tối có lẽ có một cuộc họp video, nghe ý của Lý cục là muốn cậu tham gia."
"Mấy giờ?" Nhạc Đông nhìn thời gian, bây giờ là sáu giờ chiều, tối mà đi họp thì bữa tụ họp gia đình chắc chắn vắng mặt.
"Tám giờ tối ở phòng họp số 3 của cục thành phố."
Tám giờ, tính ra vẫn còn đủ thời gian ăn tối, Nhạc Đông gật đầu: "Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi về nhà ăn chút gì rồi qua."
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông thấy Tô Uyển Nhi vẫn chưa xuống, hắn lại lấy điện thoại ra, có ba cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, đều là của đám súc sinh cùng phòng, Nhạc Đông lười trả lời từng cái, trực tiếp mở Wechat tìm group chat ký túc xá 603, gửi tin.
Đông Tử: "Các con, tìm ba có việc gì?"
Âu Dương: "Ngọa Tào, nghe nói mày nổi rồi, tao nhìn thấy đồ lót mày bỏ trong ký túc xá mà kìm nén không nổi sức mạnh Hồng Hoang trong người."
Diệp Thiên Đế: "Đông Tử, trước đây sao không thấy mày mạnh vậy, mày bị người xuyên không nhập vào rồi à?"
Tào mỗ người: "Đông Tử, nổi tiếng đừng quên anh em, có bà cô nào trêu ghẹo mày, tao có thể giúp mày chia sẻ."
Nhạc Đông đọc tin nhắn, khóe miệng cong lên.
Đám bạn cùng phòng ranh con này, vẫn cứ như xưa.
Âu Dương, tên đầy đủ là Âu Dương Thần, vua mồm mép của ký túc xá, thằng này cứ hễ mở miệng ra là khiến cho mọi chuyện đi sai hướng.
Diệp Thiên Đế, tên đầy đủ là Diệp Chí Cần, tác giả viết truyện online chôn vùi trong biển truyện, từng lập chí lớn viết một bộ thần thư cái thế, uy chấn cả Trung Nguyên, bất đắc dĩ chẳng được như ý, cứ mỗi lần viết đến mười vạn chữ là lại bị cắt truyện.
Tào mỗ người, tên đầy đủ là Tào Sở Tiêu, tự xưng Tình Thánh, thực chất là người bị lừa tình trên mạng lâu năm, bao lần hẹn hò online bị lừa vẫn chứng nào tật nấy.
Đáng tiếc thật, thời gian bốn năm thấm thoắt đã trôi qua.
Thời đại đại học, quả thực đáng hoài niệm.
Nhạc Đông cầm điện thoại lên trả lời: "Các con, cuối tháng gặp lại rồi nói, ba đang có việc."
"Cút! ! !" Ba người không hẹn mà cùng đánh ra một chữ.
Nhàm chán, Nhạc Đông lại cùng bọn họ thảo luận một hồi về quan hệ cha con trong ký túc xá.
Mười phút sau, Tô Uyển Nhi xuống, cùng đi xuống còn có vợ chồng Tô Thiên Hà.
Không biết có phải ảo giác hay không, Nhạc Đông cảm thấy ánh mắt Tô Thiên Hà nhìn mình có phần kỳ lạ.
Truyền đến một loại thông tin rất phức tạp.
Giống như đồ tốt mình trân quý nhiều năm đột nhiên bị người khác cuỗm mất vậy.
Liễu Tình bên cạnh thì lại một mặt hiền từ, bà xem Nhạc Đông như mẹ vợ nhìn con rể, bà cười nói: "Đông Tử à, hôm nay mẹ đã xem toàn bộ buổi họp báo của con rồi, rất tốt đấy."
Nhạc Đông có chút ngại ngùng gãi đầu.
"Con chỉ nói bừa thôi, thưa bác trai bác gái, hai bác lên xe trước đi."
Nhạc Đông chủ động mở cửa xe, sau khi vợ chồng Tô Thiên Hà lên xe xong, Nhạc Đông nhìn Tô Uyển Nhi, Tô Uyển Nhi đổi một chiếc váy dài công chúa màu hồng nhạt, so với lúc mặc đồ jk thì mang vẻ quyến rũ hoang dã, bây giờ thì lại mang nét thanh lịch cao quý.
Người phụ nữ này, thật sự là một Nữ hoàng Bách Biến.
Nhạc Đông dùng cằm chỉ vào ghế sau, sau đó nháy mắt ra hiệu hỏi ý cô, nhỏ giọng nói: "Sao ba em cứ kỳ kỳ quái quái ấy."
Tô Uyển Nhi cười hắc hắc, ghé vào tai hắn nói: "Cải trắng nuôi bao năm bị anh xơi mất rồi."
Nhạc Đông: ". . ."
Hắn cảm thấy mình oan quá, rõ ràng mình mới là củ cải trắng bị xơi, mình mới là người bị hại.
Sao mình lại thành hung thủ rồi! ! !
"Đi thôi." Nhạc Đông mở cửa ghế phụ lái, để Tô Uyển Nhi lên xe.
Ngồi ở hàng ghế sau Liễu Tình nhìn Nhạc Đông mở cửa cho con gái, trong mắt bà lộ vẻ hài lòng.
Đứa trẻ Nhạc Đông này không tệ, dáng vẻ tuấn tú, gia cảnh cũng không tồi, quan trọng nhất là có tài, tuổi còn trẻ mà đã ngang hàng với bà rồi, tiền đồ vô lượng.
Nếu Uyển Nhi đi cùng với nó, bà làm mẹ cũng yên tâm.
Dù sao hai nhà cũng hiểu rõ, hơn nữa Nhạc Đông cũng rất tốt, đích thực là xứng đôi với Uyển Nhi.
Liễu Tình là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, còn Tô Thiên Hà thì lại đầy vẻ phức tạp.
Con gái mình bị người ta cuỗm đi, làm cha luôn luôn thấy rối bời trong lòng.
Bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ.
Nhạc Đông không hiểu sao lại chột dạ, theo chiến thuật “địch không động ta không động”, hắn tập trung lái xe.
Ngồi ghế sau Tô Vân Hà lên tiếng trước.
"Nhạc Đông à, buổi họp báo của cháu bác có xem, làm không tồi đấy, nhưng nơi làm việc như chiến trường, cháu phải cẩn thận một chút, bây giờ danh tiếng của cháu quá nổi cũng không phải chuyện gì tốt, tài giỏi quá lộ dễ bị người ghen ghét."
Nhạc Đông vừa lái xe vừa nói: "Cảm ơn bác Tô nhắc nhở, cháu sẽ chú ý."
"Cháu hiểu là tốt rồi."
Tô Thiên Hà rất hài lòng với câu trả lời của Nhạc Đông, ông kiên nhẫn phân tích cho Nhạc Đông nghe: "Cháu có biết vì sao Lý cục trưởng lại gọi cháu đến buổi họp báo không?"
Ông hỏi câu này là để khảo nghiệm Nhạc Đông, xem thử Nhạc Đông có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó hay không.
"Cháu không nhìn thấu được, nhờ bác phân tích giúp cháu."
Nhạc Đông đã sớm biết ý của Lý cục, nhưng mà không thể nói toạc ra, nếu không bầu không khí trong xe lại gượng gạo mất.
Tô Vân Hà lập tức có hứng thú.
Ngay trên xe phân tích tỉ mỉ cho Nhạc Đông nghe.
Nghe Tô Vân Hà phân tích một hồi, Nhạc Đông mới phát hiện, mấy người như Tô Vân Hà đã lăn lộn trong cơ quan cả đời rồi quả thật nhìn mọi thứ thấu đáo.
Có rất nhiều chi tiết mà Nhạc Đông mình còn chưa suy nghĩ đến.
Qua một lần phân tích của Tô Vân Hà, hắn đã hiểu rõ.
Có thể lăn lộn đến chức chủ quản của một thành phố, quả nhiên đều là những người tài giỏi.
Ngồi ghế phụ lái, Tô Uyển Nhi khẽ nhếch môi, nàng nghiêm mặt nhìn bố mình giao lưu với Nhạc Đông, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc.
Trong lòng cô thầm muốn cười.
Mưu đồ nhiều năm, họ Nhạc cuối cùng cũng sắp rơi vào tay cô rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận