Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 494: Chân tướng giấu ở không đáng chú ý động tác bên dưới! (length: 7820)

Dương Thụ Căn, vậy mà lại đến Thê Điền trại, đây chẳng phải là tự nộp mạng sao?
Lẽ nào hắn không biết Thê Điền trại bên này có biến cố, hay là nói, hắn có món đồ nhất định phải lấy được, nên mới mạo hiểm chạy đến đây?
Những phỏng đoán trên đều có khả năng, hắn đến đúng lúc, Nhạc Đông còn sợ hắn trốn mất, sau đó tìm cách thoát khỏi Ly thành. Tuy nói hiện giờ đều bị giám sát, nhưng nếu thật sự muốn trốn, Dương Thụ Căn vẫn có khả năng vượt qua được hệ thống an ninh phong tỏa của Ly thành, dù sao, người này biết thủ đoạn Huyền Môn, năng lực sinh tồn ở bên ngoài cũng sẽ mạnh hơn tương ứng.
Ăn xong bữa cơm, Trần Gia Dĩnh, Bạch Trạch Vũ cùng Trâu Thành ăn uống no say ngon lành. Nước ở Thê Điền trại tốt, thịt khô lại do chính thổ heo bản địa nuôi rồi chế biến, thêm món măng xào nữa, ăn ngon tuyệt vời.
Về phần Nhạc Đông, chỉ có thể nhìn bọn họ ăn ngon lành mà thèm, mình thì ăn vài miếng tiết canh vịt qua loa.
Sau khi ăn xong, Chu tam thúc định pha trà, Nhạc Đông liền nói: "Tam thúc đừng vội, ta có chút chuyện muốn hỏi chú."
Chu tam thúc lại quay người ngồi xuống, trên núi ban đêm nhiều muỗi lạ thường, Chu tam thúc đốt nhang muỗi đặt bên cạnh, lại lấy ra một gói thuốc lào, rút ra một cái tẩu thuốc bằng tre nhét thuốc vào, rồi bắt đầu rít thuốc sòng sọc.
"Đại chất tử, muốn hỏi gì cứ hỏi, nhà Nhạc các ngươi đã cứu mạng ta, ta nợ nhà các ngươi ân tình lớn lắm, đừng nói hỏi chuyện, mà là lấy mạng ta đi cũng được."
Nhạc Đông vội xua tay, cười nói: "Tam thúc, chú nói vậy làm gì, cháu chỉ hỏi chú vài chuyện thôi. Ở xung quanh Thê Điền trại ta có chỗ nào như bãi tha ma hay chỗ đặc biệt nào không?"
Chu tam thúc lắc đầu nói: "Không có, nhưng mà, các cụ trước đây có kể, ở đầu thôn phía tây, cách mười lăm dặm, chỗ hẻm Ngũ Mã Quy Tào từng có rất nhiều người chết ở đó, chỗ ấy, người thôn ta ít ai lui tới, ta cũng chỉ khi đi tìm dược liệu mới tiện đường ghé qua."
"Đại khái là thời nào?"
"Hình như là thời đánh tiểu quỷ, có một đám người chạy nạn từ đông bắc đến đây, định vượt qua hẻm Ngũ Mã Quy Tào đến huyện Thê Điền, ai dè gặp phải chuyện gì ở đó, cuối cùng chỉ một ít người chạy thoát."
Nhạc Đông gật đầu, những chuyện Chu tam thúc nói có lẽ là thật, Nhạc Đông nhìn thấy những âm hồn kia đều mặc y phục thời cận đại, lại thêm thời điểm đặc thù ấy, người chết đói là chuyện bình thường.
"Tam thúc, cái hẻm Ngũ Mã Quy Tào kia có phải phong thủy rất có vấn đề không?"
Chu tam thúc lắc đầu: "Cái đó ta không rành, thứ ta học chẳng liên quan gì đến phong thủy, ngươi hỏi sao cho xác chết đứng lên thì ta còn biết, chứ phong thủy thì nhiều thứ lắm, lười nghĩ."
Nghe nói tới chuyện làm xác chết đứng lên, ánh mắt Trần Gia Dĩnh thoáng lóe lên, nàng trực tiếp hỏi Chu tam thúc: "Đại thúc, chú cũng biết mấy trò đó sao?"
Chu tam thúc đánh giá Trần Gia Dĩnh một lượt, rồi tiện mồm đáp: "Cháu muốn học?"
Trần Gia Dĩnh liên tục gật đầu, nàng hưng phấn nói: "Ban đầu cháu muốn học từ Nhạc Đông, nhưng mà anh ấy không dạy cháu."
"Đồ nhà Nhạc truyền trong không truyền ngoài, cháu muốn học nó đương nhiên không dạy. Nhưng nếu cháu thật sự muốn học nghề của ta thì ta có thể dạy cho cháu, nhưng mà học cái này sẽ ảnh hưởng đến số mệnh, về sau có thể sẽ thành góa bụa, cô độc không con cái đấy."
Chu tam thúc nghĩ rằng Trần Gia Dĩnh nghe xong sẽ không dám học nữa, nhưng Trần Gia Dĩnh lại không chút do dự nói: "Con có thể!"
Lần này, đến lượt Chu tam thúc kinh ngạc, ông ngạc nhiên hỏi: "Cháu không sợ ngũ tệ tam khuyết sao?"
Trần Gia Dĩnh nói thẳng: "Cháu vốn không có ý định kết hôn, có hay không con cháu với cháu mà nói không hề gì, với lại, mẹ cháu mất sớm rồi, còn ba cháu thì cháu nghĩ mình sẽ không khắc đến ông ấy đâu, nên cháu không có gì phải lo cả."
Nhạc Đông ho khan vài tiếng, nói với Chu tam thúc: "Tam thúc, lát nữa có thời gian chú dẫn cháu đi hẻm Ngũ Mã Quy Tào xem một chút. Bên cháu còn việc, xin phép đi trước."
Trần Gia Dĩnh liếc Nhạc Đông, đột nhiên cười nói: "Cục trưởng Nhạc, nếu anh không muốn đại thúc dạy tôi thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo với tôi."
Nhạc Đông: "..."
"Vạch trần rồi thì đừng trách móc, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt."
"Nếu là bạn bè, anh nên giúp tôi, chứ không phải cản tôi học."
Trần Gia Dĩnh nhìn Nhạc Đông, Nhạc Đông chỉ còn biết bất lực nói: "Mấy thứ này học vào không có gì tốt đâu."
Đối diện với lý do thoái thác của Nhạc Đông, Trần Gia Dĩnh phản bác ngay: "Tôi không học thì cũng vậy, đã thế, sao tôi không học thêm một chút, biết đâu sau này còn dùng đến."
Nhạc Đông nhíu mày, "Tôi nói không được thì không được, tam thúc, mấy thứ này không thể dễ truyền."
Tam thúc có chút tiếc nuối nhìn Trần Gia Dĩnh một chút, lắc đầu nói: "Tiếc thật tiếc, con bé này đúng là mầm tốt, không chỉ làm pháp y, mà còn thông minh lanh lợi nữa, nếu học được cái món cản thi thì tuyệt đối sẽ nhập môn rất nhanh."
Trước thái độ cường ngạnh của Nhạc Đông, Trần Gia Dĩnh đột nhiên nói: "Cục Nhạc, có phải anh sợ tôi học được mấy thứ này rồi sẽ gây nguy hại cho xã hội không?"
Sợ chứ, đương nhiên là sợ, trước kia cô học mấy thứ của Bạch Mặc thôi cũng đã khiến vùng Tây Nam gà chó không yên rồi, Dương Kinh Vĩ trúng đòn đó chính là kiệt tác của cô.
Lỡ như cô lại bị khống chế, dùng đến thủ đoạn Huyền Môn cản thi thì gây hại không phải càng lớn sao!
Thấy vậy, có lẽ có người muốn hỏi, ban đầu kẻ đứng sau vô tình bắt lấy thuốc Nhạc Đông, vậy kẻ đứng sau đó không phải là Trần Gia Dĩnh. Nhưng thực tế, chính động tác đó mới khiến Nhạc Đông dồn sự chú ý lên cô.
Bởi vì, động tác của cô rất gượng gạo, mà còn bắt chước rất vụng về, đó là cách cầm thuốc của Lâm Chấn Quốc. Ngoài ra, khi cô đưa tay, Nhạc Đông đã thấy tay cô, ngay lập tức từ lòng bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn phân tích được kẻ đứng sau là nữ.
Thêm những chi tiết trước đó, Nhạc Đông trăm phần trăm khẳng định, kẻ đứng sau là Trần Gia Dĩnh!
Sau khi biết chân tướng, Nhạc Đông rơi vào rối rắm, hắn không biết làm thế nào để đối mặt với Trần Gia Dĩnh.
Xét về tình, Trần Gia Dĩnh là một trong những người đầu tiên Nhạc Đông quen sau khi gia nhập hệ thống an ninh, hai người hợp tác trong công việc cũng không tệ.
Xét về lý, Trần Gia Dĩnh đã phạm nhiều tội, mặc dù không trực tiếp tham gia giết người, nhưng lại gián tiếp hại chết vài người.
Từ góc độ pháp luật mà nói, Nhạc Đông có trách nhiệm và nghĩa vụ đưa cô ra trước pháp luật để trừng trị nghiêm khắc.
Thế nhưng mà...
Nhạc Đông thở dài, hắn vậy mà lại do dự.
Thêm chuyện đã đáp ứng với Bạch Mặc, Nhạc Đông cuối cùng quyết định, chờ hai năm nữa rồi tính.
Một bên Chu tam thúc thấy tình hình có chút không ổn, liền nói sang chuyện khác: "Các cháu có việc gì bận thì cứ đi đi, à phải rồi, các cháu cẩn thận cái tên Dương Thụ Căn, người đó hình như học chút thần đả thuật, người bình thường không đối phó được đâu, nhớ phá thần đả dễ thôi, chuẩn bị nước tiểu trẻ con hoặc máu chó đen là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận