Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 429: Sinh tử vận tốc, đám người hội tụ (length: 7817)

Tiết Húc Đông cho người ta đem máu chó đen mang đến, đổ đầy ba thùng lớn, ngoài ra còn có bảy con gà trống, bảy con mèo đen.
Nhạc Đông lại lấy ra kim phấn, chu sa, cái gọi là kim phấn cũng không phải bột vàng mà là bột đồng, đây là vật liệu dùng để in nhuộm, hắn lấy kim phấn đổ vào ba thùng máu chó đen rồi tiện tay bẻ một cành cây ven đường để khuấy.
Đợi kim phấn và máu chó đen có chút sền sệt, Nhạc Đông lại bảo họ mang chu sa tới, đổ vào tiếp tục khuấy.
Rất nhanh, máu chó đen, kim phấn và chu sa được trộn đều vào nhau.
Khuấy xong, Nhạc Đông nói với Tiết Húc Đông: "Tiết cục, tổ chức người rửa sạch chỗ bẩn dưới lầu bằng nước sạch, bãi đỗ xe dưới hầm các ngươi đừng vào, chỗ đó có vấn đề, lát nữa ta sẽ đích thân xuống điều tra."
"Được, ngươi chú ý an toàn, đừng sốt ruột, cục đã liên hệ các ban ngành, cấp trên tiếp viện sẽ đến nhanh thôi, ngươi yên tâm."
Nhạc Đông gật nhẹ đầu!
"Được, ta vừa khuấy xong đồ, các ngươi tìm vật đựng rồi cho người mang lên tầng mười hai, còn nữa, đi mua bút lông ngay, mua nhiều một chút về, gà với mèo cũng đưa lên tầng mười hai, lát nữa ta dùng."
"Đi, ta sẽ cho người làm ngay, mà này Nhạc cục, trên lầu rốt cuộc có cái gì vậy?"
Tiết Húc Đông không kìm được tò mò, lên tiếng hỏi.
Nhạc Đông nói: "Cũng không có gì, đó là vong hồn của người chết ở khu Võ Hậu trong gần hai mươi năm qua, phần lớn đều chồng chất ở mười tám tầng, ngươi có thể coi mười tám tầng kia là Âm Gian."
Tiết Húc Đông không có khái niệm gì về vong hồn, nhưng hắn có khái niệm về con số, dân số khu Võ Hậu chết trong hai mươi năm qua không phải là ít, phần lớn vong hồn đều tích tụ ở mười tám tầng này, đây...
Nói cách khác, ở trên kia quỷ đã đầy là họa lớn.
Tiết Húc Đông vừa định mở miệng nói gì đó, thì lúc này, bên ngoài hàng rào sắt thép đột nhiên truyền đến tiếng phanh xe gấp gáp, chốc lát, Hoa Tiểu Song mặt mày tái mét đi vào khu nhà trọ Thành Đô, vừa bước vào cổng hàng rào, hắn thực sự không chịu nổi, ngồi xổm xuống một bên nôn khan.
Sau lưng Hoa Tiểu Song, Nhạc Tam Cô kéo theo một chiếc vali mật mã lớn đi tới, sắc mặt nàng cũng có chút không tốt, Nhạc Đông vội vàng nghênh đón.
"Tam nãi nãi."
Nhạc Tam Cô thấy Nhạc Đông bình yên vô sự mới an lòng, nàng có chút trách cứ: "Ngươi đứa trẻ này, chuyện lớn thế này sao lại một mình chạy lên đó, may là ngươi không sao, nếu không ta biết ăn nói thế nào với Sư huynh."
"Tam nãi nãi, người yên tâm, cháu cũng không phải người lỗ mãng."
Ngay lúc hai người nói chuyện, bên ngoài tài xế taxi gào lên: "Anh bạn à, anh nói giúp tôi câu đi, bên giao thông trật tự họ tới rồi, anh ra mà nói chuyện đi."
Hoa Tiểu Song nôn xong, súc miệng bằng nước mới hồi phục lại, hắn nói với Nhạc Đông: "Hu hu hu, lão đại, em suýt nữa thì không gặp được anh rồi, anh lái xe taxi đó chạy như một cơn gió, em mấy lần gặp tử thần lướt qua luôn."
"Đúng đó lão đại, bác tài cũng là đang giúp chúng ta, hắn vi phạm luật giao thông có thể nhờ cục trật tự bên này hỗ trợ xử lý một chút không?"
Nhạc Đông nhìn về phía Tiết Húc Đông, Tiết Húc Đông lập tức hiểu ý, hắn nói: "Ta sẽ sắp xếp người đi xử lý."
Nhạc Tam Cô sau khi xác định Nhạc Đông không có vấn đề gì, bà mới yên tâm hẳn, lập tức nói với Nhạc Đông: "Đồ đạc ta chuẩn bị đều đang trên đường tới rồi, một trăm hình nhân giấy, còn mua một xe tải bùa chú, đoán chừng sắp tới rồi, ngươi xem cần gì thì nãi nãi đi chuẩn bị cho."
"... "
Một xe tải bùa chú!
Cái này, khi nào bùa chú đã dùng xe chở tới, còn là xe tải!
Nhạc Đông có chút dở khóc dở cười, hắn biết đây là sự yêu mến của Tam nãi nãi dành cho mình, hắn nói: "Nãi nãi, lát nữa cháu tìm đơn vị liên quan chi trả cho người."
"Không cần, không thiếu chút tiền đó."
"Tam nãi nãi, công là công tư là tư, người cho cháu con số cụ thể đi."
"Cũng không bao nhiêu, chỉ hơn một trăm triệu chút, yên tâm, Tam nãi nãi của cháu có tiền mà."
"Khụ khụ!!! " Nhạc Đông đang uống nước, nghe được lời này của Tam nãi nãi mình, suýt chút nữa thì phun ra.
Tam nãi nãi đúng là thân thiết với mình bằng đơn vị ức, còn "chỉ hơn một trăm triệu"...
Mình mệt mỏi cật lực phá án mấy tháng, cũng chỉ kiếm được ba bốn triệu, cái gì gọi là chênh lệch, đây chính là chênh lệch!
Hoa Tiểu Song một bên mắt đều sáng lên.
"Tam nãi nãi, người còn thiếu cháu trai không, con cũng được."
Nhạc Đông: "... "
Ngay lúc mấy người hàn huyên thì, điện thoại của Hoa Tiểu Song vang lên, hắn nhấc máy xem, là tên sư thúc không đáng tin cậy của mình gọi tới.
"Nhóc con, mày đang ở đâu đấy, mau tới Thành Đô nhanh, ông đây dẫn mày mở mang chút kiến thức!" Vừa bắt máy, trong điện thoại đã vang lên giọng của Thương Tùng đạo trưởng.
Hả? Đây là âm thanh điện thoại sao?
Hoa Tiểu Song có chút nghi hoặc nhìn điện thoại, lại nhìn ra bên ngoài, rất nhanh hắn đã phát hiện cái bóng béo của Thương Tùng đạo trưởng.
"Mày cái đồ cà lơ phất phơ, nói chuyện thì ú ớ, mày mà không nói, ông đây sẽ nói chuyện mày vụng trộm xem phim của Tiểu Hoàng cho bà nương mày biết đấy!"
"Khụ khụ! ! !"
Hoa Tiểu Song ho khan một tiếng, Thương Tùng đạo trưởng ngẩng đầu liền thấy ánh mắt oán hận của Hoa Tiểu Song.
Hoa Tiểu Song: "Sư thúc, sao người có thể vô sỉ như vậy, rõ ràng là người bắt con tìm xem cho người!"
Thương Tùng đạo trưởng: "..."
Nhạc Đông nhìn trời cao rồi nhìn hai tên dở hơi này, không khỏi phải nhức đầu.
Thương Tùng đạo trưởng trực tiếp làm bộ không quen Hoa Tiểu Song, hắn lướt qua Hoa Tiểu Song bắt chuyện với Nhạc Đông: "Nhạc đại soái ca, lâu không gặp, ta rất là nhớ người đấy!"
Nhạc Đông: "Ừm, cũng rất là nhớ, mà này đạo trưởng, kia cái gì, sao có mỗi một mình người, đội trưởng Kỳ Minh và mấy người kia không tới sao?"
Thương Tùng đạo trưởng lập tức thầm thay đám người Kỳ Minh ngậm ngùi, nhìn ánh mắt của Nhạc Đông kia, rõ ràng là nhắm vào hai anh em nhà họ Kỳ rồi.
"Ta tu đạo ở Thanh Thành sơn, nhận được tin liền chạy tới ngay, còn Kỳ đội trưởng, ta đoán chừng là đang trên đường tới thôi."
Khóe miệng Nhạc Đông hơi cong lên.
"Vậy thì tốt!"
Thương Tùng đạo trưởng chỉ cảm thấy da lưng mình lạnh toát, thầm nghĩ trong lòng: "Kỳ đội trưởng, các ngươi tự cầu phúc đi."
Hắn vội vàng đổi chủ đề: "Không ngờ đồ sư chất bất tài của ta lại đi theo ngươi, nó có gây chuyện gì cho ngươi không đó."
Nhạc Đông vừa nghe xong, còn đang nghĩ xem làm sao để mở miệng lấy đồ của Thiên Cơ Môn, cái cớ này không phải đã đưa tới rồi sao, Thương Tùng đạo trưởng quả nhiên là thần tiên đưa bảo vật.
"Hoa Tiểu Song là sư chất của ngươi hả, vậy thì tốt, ta có hai món nợ muốn tính sổ với Thiên Cơ Môn các ngươi."
Thương Tùng đạo trưởng: "..."
"Không không không, ta căn bản là không quen cái Hoa Tiểu Song này, người đừng có hiểu lầm, ta không quen hắn, không quen một chút nào cả."
Thương Tùng đã nhớ rõ sự tàn nhẫn khi Nhạc Đông ra tay, thông thảo bấc đèn, người khác thì theo tấc mà đòi, hắn lại trực tiếp tính theo mét, đèn dầu nến thơm, người khác thì dùng hai mà tính, hắn thì hận không thể dùng mười cân để bắt đầu.
Không thể chọc, không thể chọc, sư chất có thể ngưỡng mộ, vật liệu giá trên trời, nếu muốn giữ tốt tài, thì sư chất nên bỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận