Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 64: Thần đạp mã Thiết Thủ ca, ai có thể nói cho hắn biết Thiết Thủ ca là ai? ? ? (length: 8049)

Ra đứng phía sau, Nhạc Đông gọi xe, đi thẳng đến trường học.
Bắt người buôn sự tình có thể từ từ tính, tìm được cái hang ổ mới tốt mà giăng lưới, dù sao bà lão này trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Trước hết để bà ta làm mồi nhử, dụ dỗ đồng bọn phía sau của bà ta xuất hiện rồi tính tiếp.
Đến lúc đó sẽ bắt gọn một mẻ.
Bắt được con cá lớn này rồi, công đức chắc chắn sẽ không ít đâu.
Còn có tiền thưởng nữa.
Phi vụ này chắc chắn làm được, trăm lợi mà không một hại.
Rất nhanh, khu nhà giáo cũ ở ven sông đã đến.
Nhạc Đông xuống xe trả tiền nhanh gọn, từ khi tiền trong thẻ tăng nhanh sau đó, hắn càng ngày càng thêm dũng khí.
Tiền là mật của đàn ông, câu nói này không hề sai chút nào.
Trở lại ký túc xá thì, đã gần mười giờ.
Nhạc Đông bước vào ký túc xá 666 quen thuộc, phát hiện trong phòng không một ai.
Ký túc xá vẫn bừa bộn như cũ, khắp nơi đều là tất thối bị vứt lung tung.
Nhạc Đông mở cửa sổ, tiện tay cầm cây chổi, quét sạch tất thối ra khỏi cửa.
Sau khi quét dọn xong, Nhạc Đông thuần thục mở tủ của mình, từ bên trong lấy ra một bình thuốc tẩy không khí, xịt một hồi điên cuồng, cuối cùng ký túc xá mới có thể ở được.
Không biết ba tên súc sinh này sống sót kiểu gì nữa.
Làm xong hết, Nhạc Đông lúc này mới lấy điện thoại ra nhắn tin.
Đông Tử: "Các con, ba đã về đến ký túc xá rồi, các ngươi còn không ra đón ba ba à."
Nếu như là ngày thường, Diệp Chí Cần chắc chắn sẽ nhảy ra đấu khẩu với Nhạc Đông đầu tiên.
Kỳ lạ là, lần này trong nhóm vậy mà không có ai nhảy ra cả.
Không đúng?
Ba thằng này biết mình tối nay về, theo tính cách của bọn nó, chắc chắn sẽ ở lại ký túc xá chờ mình về, sau đó sẽ đòi mình một trận ăn khuya.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? ? ?
Nhạc Đông cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Chí Cần.
Đổ chuông một hồi lâu, Diệp Chí Cần mới bắt máy.
"Mấy đứa con, tụi bây chết ở đâu rồi? Người đâu? ? ?"
"Ngọa Tào, lão Tào tối qua ra ngoài vụng trộm với vợ người ta, bây giờ bị người ta chặn lại rồi."
Nhạc Đông: ". . ."
Lão Tào gan dạ thế cơ à? ? ?
Gã này tuy họ Tào, nhưng cũng chỉ là ba hoa trên miệng thôi, không tính là Tào Tháo thật sự.
Theo như Nhạc Đông hiểu rõ, lão Tào khả năng cao là bị người ta gài bẫy.
Cái danh hiệu người bị hại thâm niên vì tình yêu qua mạng vẫn luôn đeo trên người hắn chưa từng thay đổi.
"Bây giờ mấy người đang ở đâu?" Anh em tốt bốn năm đại học bị vây, Nhạc Đông chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Tụi tao đang ở quán nướng lề đường, ban đầu còn nói mang đồ nướng về cho mày ăn mừng, ai dè vừa ra khỏi cổng trường đã bị chặn lại rồi, Ngọa Tào, mày đạp cái gì mà giật điện thoại của tao. . ."
Còn chưa nói xong, bên kia truyền đến một trận ồn ào chửi bới.
Nhạc Đông nghe xong, mẹ nó chứ, đám con trong ký túc xá chỉ có mình ba đây mới được bắt nạt, đến lượt người ngoài bắt nạt hồi nào vậy.
Hắn nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, đi dép lào rồi chạy xuống lầu.
Ra ngoài cổng trường.
Tào Sở Tiêu ba người bị một đám đầu tóc nhuộm màu như ổ gà của mấy tay anh chị đầu đường vây quanh.
Đứng đầu là một tên đầu trọc xăm hình cánh tay đeo dây chuyền vàng to.
Hắn cởi trần để lộ cánh tay, hai con đại nê thu hung dữ quấn từ hai cánh tay lên ngực, ngạo nghễ, tên này còn xăm hai chữ lớn trước ngực —— Long ca.
Xăm cánh tay Long ca phả hơi thở hôi nói: "Mẹ mày hôm qua chạy nhanh nhỉ, đến quần đùi dép lê cũng không mang, mấy anh em sửng sốt đuổi không kịp."
Diệp Chí Cần và Âu Dương Thần vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tào Sở Tiêu, Diệp Chí Cần nói thẳng: "Ngọa tào, lão Tào mày thật sự là chạy trần truồng về à?"
Tào Sở Tiêu nói: "Đừng nhắc nữa, tao tưởng gặp được chân ái, ai ngờ lại là một trận giao dịch bẩn thỉu, giao dịch thì thôi đi, còn đạp vào bẫy của nó."
Âu Dương Thần: "Cho nên, đây chính là lý do mày chạy trần truồng ở sân trường? ? ?"
Tào Sở Tiêu: "Tao có mang khẩu trang, không ai biết đó là tao."
Diệp Chí Cần: "Mày cũng oách thật đấy?"
Tào Sở Tiêu: "Chuyện đã xảy ra rồi, tao Tào đây xưa nay rộng lượng, chuyện cũ không hề để bụng."
Diệp Chí Cần và Âu Dương Thần suýt chút nữa quỳ lạy lão Tào.
Cũng tự nhủ phải cảnh cáo tên mất nết này, ra ngoài đường đừng nhận quen bọn họ, đừng nói là người của ký túc xá 666.
Mất mặt muốn chết.
Thấy ba người ban nãy còn nhút nhát đột nhiên thoải mái bắt đầu tán gẫu trên trời dưới đất, xăm cánh tay Long ca lập tức nổi giận, hắn quay người ra phía sau xe, từ thùng xe lấy ra một cây dao phay lớn.
"Thằng nhóc, mày nói chuyện hôm qua mày giở trò với bạn gái của tao sẽ giải quyết thế nào?"
"Rõ ràng là nàng ta giở trò với tao mới đúng chứ? Vừa lên đến đã bảo mình nóng, rồi sau đó bắt đầu cởi áo tao, tao mới là người bị hại." Tào Sở Tiêu cảm thấy bị sỉ nhục, rõ ràng mình mới là người bị hại, sao giờ lại biến thành giở trò với cô ta? ? ?
"Tao mẹ nó đánh chết mày cái thằng ranh con" Xăm cánh tay nổi trận lôi đình, vung dao phay bổ thẳng vào người Tào Sở Tiêu.
Lão Tào theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra đỡ.
Một tiếng "Keng" vang lên, dao phay trong tay Long ca bay ngược ra ngoài, một tiếng "rầm" vang lên, cắm thẳng vào cửa xe của Long ca.
Tào Sở Tiêu vô ý thức nhìn tay mình, không cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng.
Ngay lúc đó, bên tai họ vang lên một giọng nói lười biếng.
"Các con, ba ba đến rồi!"
"Ba ơi cứu con! ! !"
Nhạc Đông: ". . ."
Diệp Chí Cần: ". . ."
Âu Dương Thần: ". . ."
Ngọa tào, cái thằng lão Tào này, đúng là không biết xấu hổ chút nào, đúng là tài thật đấy!
Nhạc Đông không để ý đến thằng đó, trực tiếp nhìn tên xăm cánh tay Long ca.
Nhìn lại, Nhạc Đông cả người hơi kinh ngạc.
Trên đầu tên xăm cánh tay sao cũng có bốn cái xiềng xích màu tro tàn.
Chẳng lẽ tên xăm cánh tay cũng là đồng bọn buôn người! ! !
Nhạc Đông nhíu mày.
Hoặc nói là, bốn cái xiềng xích màu tro tàn trên đầu xăm cánh tay Long ca có nguồn gốc khác?
Xăm cánh tay Long ca bị một cước của Nhạc Đông đá cho ngớ người, tuy nói hắn lái xe nước ngoài, vỏ mỏng.
Nhưng tên thanh niên vừa đến đây một cước đá bay cả dao phay của hắn, còn cắm thẳng vào đầu xe, uy lực lớn như thế sao?
"Thằng nhóc mày gây chuyện rồi, mày không đi hỏi thử ai dám đụng đến Long ca tao ở cái Ma Đô 2000 đường này à?"
Xăm cánh tay Long ca cố gắng gượng một hơi, định dùng lời đe dọa, rồi tìm cớ lui quân.
Tên nhóc này đẹp trai quá mức, chắc chắn không phải dạng vừa.
Bọn đàn em tạp nham này chắc chắn không chơi lại được tên nhóc này.
Nhạc Đông đột nhiên mở miệng: "Long ca đúng không, tao cho mày làm Long ca."
Nói xong, một cú đấm vào thẳng mũi, tên xăm cánh tay Long ca lập tức bị đánh cho choáng váng.
Tên nhóc này không có võ đức, không hề đe dọa gì cả đã bất ngờ ra tay.
Đám đàn em thấy Long ca bị đánh, lập tức không chịu, cầm gậy bóng chày, xích sắt chuẩn bị vây đánh.
Nhạc Đông mắt lạnh liếc nhìn đám sâu kiến chiến đấu lực yếu ớt trước mắt, quen tay nhéo nhéo nắm đấm.
Một quyền chắc chắn chúng nó không đỡ được, nửa quyền không được hay lắm.
Thôi vậy, cố mà kiềm chế lực vậy.
Vào lúc nguy cấp, xăm cánh tay Long ca đột nhiên sợ hãi.
Hắn giơ tay gọi đám đàn em của mình lại, khó hiểu nói: "Cái gì, cậu là anh em của Thiết Thủ ca à, vậy thì thật là nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương, tôi đi đây, hôm khác sẽ bày tiệc xin lỗi các huynh đệ."
Nhạc Đông: ". . ."
Mẹ nó, Thiết Thủ ca là ai vậy, ai có thể nói cho hắn biết Thiết Thủ ca là ai? ? ?
P/S: Rụt rè hỏi một câu, có đánh giá 5 sao không? Có khen thưởng không? Có thúc chương không? Không có thì, tôi quay đầu lại hỏi thăm vậy! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận