Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 664: Thấy nước liền khóc! (length: 7723)

Khi Nhạc Đông lái xe chở Hoa Tiểu Song đến khu dân cư nơi nhà Diêu đại pháo, vẻ hưng phấn trên mặt Hoa Tiểu Song càng lộ rõ, điều này khiến Nhạc Đông có chút khó hiểu.
Hoa Tiểu Song xoa xoa hai tay, cười hề hề tiến đến:
"Lão đại, ngươi còn có cả tài nguyên này cơ à? Có điều, hiện tại chúng ta là người của hệ thống trị an, đi làm mấy chuyện này có vẻ không hay lắm thì phải?"
Nhạc Đông chẳng hiểu gì, Hoa Tiểu Song tiếp tục: "Đương nhiên, nếu lão đại thích kiểu này thì hôm nay ta liều mình bồi quân tử, theo lão đại đi hang rồng đầm hổ xem sao."
Nhạc Đông: "..."
Hắn đã hiểu, cái tên Hoa Tiểu Song này rõ ràng là đầu óc lệch lạc sang nhà bà ngoại hắn rồi. Nhạc Đông không nhịn được lắc đầu, óc đậu phụ cũng còn có óc, nhưng Hoa Tiểu Song, vào những lúc thế này thật sự là vô não hết chỗ nói.
"Ngươi im miệng cho ta!"
Hoa Tiểu Song lập tức dùng tay làm động tác kéo khóa miệng.
"Ta hiểu ta hiểu, lão đại cứ yên tâm, ta tuyệt đối không nói cho ai chuyện lão đại đưa ta đi chơi gái đâu."
Nhạc Đông chẳng thèm quan tâm đến tên này, sau khi đỗ xe xong, hắn trực tiếp theo địa chỉ Diêu đại pháo cho mà đi vào.
Ở phía sau hắn, Hoa Tiểu Song thì một bộ dạng rất phấn khởi.
Khi đến trước cửa nhà Diêu đại pháo, ánh mắt Nhạc Đông hơi ngưng lại, nơi này âm khí rất nặng. Hắn ngẩng đầu nhìn lá bùa Trấn Tà dán trên cửa, lá bùa đã ướt sũng, có vẻ như sắp mất hết công hiệu.
Mới dán lên chưa bao lâu, bùa chú đã bị âm khí quấy nhiễu thành như vậy, xem ra nhà Diêu đại pháo đã trêu phải thứ gì đó rất bất thường rồi.
Hoa Tiểu Song cũng cảm nhận được âm khí ở đây hơi nồng, vô thức nhìn về phía Nhạc Đông:
"Lão đại, nơi này có phải nhiều phụ nữ tụ tập quá không, sao mà âm u quá vậy?"
Nhạc Đông thật sự không thể nhịn được nữa, hắn quay đầu cho Hoa Tiểu Song một cái cốc vào đầu: "Trong đầu ngươi có chút gì không vậy hả?"
Sau khi ăn một cú cốc đầu của Nhạc Đông, Hoa Tiểu Song cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thoáng nghĩ ngợi một chút, lập tức biết đây là có ma quỷ nên âm khí mới dày đặc như thế.
"Lão đại, ta hơi mắc, để ta đi giải quyết một chút rồi đến nhé?"
Nhạc Đông làm sao không biết Hoa Tiểu Song đang nghĩ gì chứ, là đang muốn chuồn đó thôi.
Tốt tốt tốt, thích chơi vậy đúng không!
Nhạc Đông liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Song, nói thẳng: "Trên tay ta còn phong ấn không ít đại hung lệ quỷ, ta kêu bọn nó tâm sự với ngươi nhé, nếu ngươi còn thấy chưa đủ thì ta bảo Triệu Tự Bàng đích thân hàn huyên với ngươi."
Hoa Tiểu Song vừa nghe xong đã đầu hàng ngay lập tức:
"Lão đại, đừng chơi kiểu đó chứ, nói là dẫn ta ra ngoài mở mang tầm mắt cái cuộc sống về đêm của Ly Thành, đây rõ ràng là đưa ta đi gặp ma mà."
Nhạc Đông không để ý đến hắn, trực tiếp gõ cửa nhà Diêu đại pháo. Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng bước chân, Diêu đại pháo mở cửa, trên mặt hắn đầy vẻ lo lắng.
"Nhạc cục, cuối cùng anh cũng đến."
Vừa nhìn thấy Nhạc Đông, cả người Diêu đại pháo như muốn khuỵu xuống, hắn gắng gượng chống đỡ cơ thể đứng tại chỗ.
Thấy vậy, Nhạc Đông niệm một câu tĩnh tâm chú cho Diêu đại pháo. Nhờ có câu tĩnh tâm chú của Nhạc Đông mà sắc mặt Diêu đại pháo mới khá lên một chút.
Vào nhà, Nhạc Đông đánh giá một lượt căn nhà của Diêu đại pháo, lúc này trong nhà Diêu đại pháo đồ đạc lộn xộn, âm khí vờn quanh, khắp nơi đều là mảnh vỡ thủy tinh.
Đứa trẻ vẫn đang khóc, vợ và mẹ Diêu đại pháo đang dỗ dành con.
Nhạc Đông liếc mắt một vòng, phát hiện trên người người nhà Diêu đại pháo đều bị âm khí quấn lấy. Người bị âm khí nặng nhất là đứa bé. Con của Diêu đại pháo năm nay hai tuổi, có lẽ do bị giày vò những ngày qua mà khí sắc nó không tốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút máu nào.
Nhìn thấy cảnh này, Nhạc Đông lắc đầu.
Lệ quỷ tà ma, đối với người bình thường mà nói, quả thật là thứ không thể trêu vào.
Môi đứa trẻ khô khốc, khóc đến nỗi khản cả cổ họng, Nhạc Đông lên tiếng: "Đưa con cho ta xem một chút."
Diêu đại pháo lập tức nhận lấy con từ tay vợ rồi ôm đến bên Nhạc Đông. Cũng kỳ lạ, khi đứa trẻ vừa đến gần Nhạc Đông liền ngừng khóc ngay, Nhạc Đông nhìn bờ môi khô nứt của đứa trẻ, ra hiệu Diêu đại pháo đi lấy nước.
Kết quả Diêu đại pháo nghe xong thì lắc đầu ngay, vợ anh ta ở bên cạnh mở miệng:
"Nhạc cục, mấy ngày nay con nhà tôi không dám uống một giọt nước nào cả, nó vừa nhìn thấy nước là lại khóc."
"Hả?"
Nhạc Đông hơi ngạc nhiên, lại có bệnh này sao, chẳng lẽ những tà ma kia có liên quan gì đến nước?
"Anh cứ lấy nước đến đây, tôi cho con ăn."
Diêu đại pháo nghe vậy, rót một chén nước, Nhạc Đông nhận lấy, trực tiếp đưa vào miệng đứa bé. Đứa bé háu đói ăn như hổ, uống hết veo cả chén nước.
Cảnh tượng này khiến Diêu đại pháo và cả nhà đều trợn mắt há hốc mồm.
Một lúc lâu sau, Diêu đại pháo mới hoàn hồn, anh ta vẻ mặt mừng rỡ nhìn về phía Nhạc Đông: "Nhạc cục, anh đúng là thần, mấy ngày nay thằng bé làm cả nhà chúng tôi khổ sở quá chừng, cứ tưởng nó mắc bệnh quái gì, vợ tôi đưa con đi khắp các bệnh viện ở Ly Thành mà vẫn không khám ra bệnh, cứ thấy nước là con lại khóc, chúng tôi cũng chẳng biết làm thế nào."
Sau khi uống xong nước, đứa bé cuối cùng cũng hồi phục được chút sinh lực. Nhạc Đông bế đứa bé lên, nhìn kỹ, phát hiện ấn đường đứa bé hơi xanh, tóc trên đỉnh đầu lại dựng đứng, vuốt thế nào cũng không hết.
Đủ thứ dấu hiệu cho thấy đứa bé này bị những thứ bẩn thỉu kia quấn lấy. Nếu cứ tiếp tục thế này, đứa bé chắc chắn sẽ chết yểu.
Nhạc Đông lấy bùa bình an đã vẽ ra đặt lên người đứa bé, sau đó lại lấy ra một tấm bùa bình an khác dặn dò: "Một tấm cho Tiểu Bảo mang trên người, một tấm đặt dưới gường."
Sau khi uống xong nước, đứa trẻ ngủ rất say, vợ Diêu đại pháo nhận lấy con từ tay Nhạc Đông.
Nhìn bộ dạng tiều tụy của bốn người nhà Diêu đại pháo, Nhạc Đông mở miệng hỏi Diêu đại pháo: "Gần đây các anh có đến chỗ nào đặc biệt không? Hoặc là có gặp chuyện gì đặc biệt không?"
Diêu đại pháo lắc đầu: "Nhạc cục, tôi gần như toàn bận tối mắt với chuyện quán cơm, tôi cũng không biết mẹ và vợ tôi đã đi đâu, mẹ, A Mỹ, những ngày này các chị đã đi đâu thì nói với Nhạc cục xem."
Bà lão nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Cũng không có đi đâu, bình thường cũng chỉ dắt cháu đi dạo quanh khu dân cư thôi, tôi đi đứng không tiện nên cũng chẳng có sức đi đâu."
Vợ Diêu đại pháo là A Mỹ cũng nói: "Tôi chỉ đi làm rồi tan tầm, thỉnh thoảng mới đưa con đi siêu thị hoặc nhà trẻ, cũng không đi đâu đặc biệt."
Nghe bọn họ nói xong, Nhạc Đông biết là không thể hỏi ra được gì từ họ. Hắn quyết định dùng cách của mình để điều tra.
Ngồi một bên, Hoa Tiểu Song vừa đánh giá xung quanh nhà Diêu đại pháo vừa nói: "Anh Diêu này, trên lầu nhà anh bị rỉ nước à?"
Nhạc Đông nghe vậy liền nhìn theo, phát hiện trên tường nhà Diêu đại pháo chỗ nào cũng có vệt nước. Các vệt nước này hội tụ trên trần nhà, nhìn kỹ thì đây là hình người một lớn một nhỏ...
Đây có phải là nguồn gốc của gương mặt người một lớn một nhỏ mà Diêu đại pháo nói tới không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận