Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 343: Không cần cám ơn, đây là ta mời ngươi nhìn vở kịch! (length: 7833)

Trên đường, Nhạc Đông tiện tay cầm lấy một cái ly thủy tinh, dùng kiếm chỉ kẹp lấy người giấy đưa vào trong ly vừa đặt xuống, người giấy trong nháy mắt tự cháy, hóa thành một làn khói xanh trong ly.
Nhạc Đông lên tiếng: "Chủ tịch, ta mời ngươi uống một ly không."
Nói xong, Nhạc Đông cầm ly đưa về phía Phượng tỷ, Phượng tỷ cũng không để ý, lúc này nàng đang sắc mê tâm hồn, trong mắt chỉ có Nhạc Đông cùng Hoa Tiểu Song thân thể cường tráng và gương mặt anh tuấn.
Nàng nhận lấy ly vô thức đưa lên miệng, gần đến miệng mới phát hiện ly lại trống không, nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhạc Đông, vừa muốn mở miệng thì Nhạc Đông tiện tay đưa ly trong tay nàng nhấc lên, úp vào miệng nàng.
Nàng há miệng ra, vừa vặn hút hết chỗ thuốc đó, trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng trực tiếp hai mắt lờ đờ rồi ngã sang một bên, không rõ là thế nào, trực tiếp mặt đỏ ửng, bắt đầu sờ soạng khắp người mình.
Nhạc Đông vội dời ánh mắt, quay người đi về phía chỗ ám đạo trong phòng tối, Hoa Tiểu Song vẫn chưa hết kinh ngạc, hắn lên tiếng: "Lão đại ngươi xem, lão bà này có phải lên cơn động kinh không?"
Nghe Hoa Tiểu Song nói vậy, Nhạc Đông bỗng muốn bổ đôi đầu hắn ra xem thử.
Ngươi từng thấy ai lên cơn động kinh mà lại còn tự xé quần áo?
Cái thằng Hoa Tiểu Song này, bảo nó ngu thì nó lại rất thông minh, bảo nó thông minh, có đôi khi nó lại ngơ ngơ ngác ngác.
Nhạc Đông trực tiếp bất lực buông tay nói: "Có khi nào không phải lên cơn động kinh mà là xuân đến, nàng đang mơ mộng đẹp không?"
Hoa Tiểu Song nhìn Nhạc Đông một cái, rồi như nghĩ ra điều gì nhìn Nhạc Đông.
"Lão đại, chiêu này ngươi dùng quen ghê, bình thường có phải hay cho chị dâu. . ."
Nhạc Đông: "..."
Hắn thật sự muốn trực tiếp giết chết cái thằng ba ba tôn Hoa Tiểu Song này, lắm lời đúng không, đi chết đi!
Nhạc Đông trực tiếp lấy ra một tấm bùa, nhanh chóng viết tên cùng ngày sinh tháng đẻ của Hoa Tiểu Song lên, rồi vui vẻ nhìn Hoa Tiểu Song, đưa tay dán bùa vào giữa trán hắn.
Hoa Tiểu Song chưa kịp nói hết câu đã bị Nhạc Đông dán bùa chặn lại, tiếng im bặt, cả người không động đậy được, ngay cả mí mắt cũng không chớp được, hắn chỉ có thể im lặng nhìn Phượng tỷ đang tự an ủi mình phía trước.
Thấy bùa có hiệu quả, Nhạc Đông cười gian một tiếng, quay người xách Hoa Tiểu Song lên đổi hướng.
"Ngươi lắm mồm đúng không, ta cho ngươi nói lắm mồm, cho ngươi nhìn cho đã mắt!"
Hoa Tiểu Song lo lắng đến nỗi mắt trợn trừng, nhưng không thể phát ra tiếng kêu nào.
Sau khi giải quyết xong Hoa Tiểu Song, Nhạc Đông lấy ra hình nhân giấy, đặt lên bàn, đồng thời đặt hai cây nến phía trước hình nhân giấy, làm xong, Nhạc Đông lại đặt bó hương lên phía trước hình nhân giấy.
Nhưng khi bó hương vừa cắm vào hình nhân giấy, không gian trong phòng tối đột ngột trở nên âm lãnh, Nhạc Đông phủi tay, liếc Hoa Tiểu Song một cái rồi nói: "Ngươi lời đấy, vở kịch miễn phí cho ngươi thưởng thức, không cần cảm ơn ta, lần trước ngươi mời ta uống rượu, lần này ta mời ngươi xem kịch hot."
Nói xong, Nhạc Đông trực tiếp quay đầu đi sang một bên, dùng tinh thần lực bắt đầu lục soát đường hầm.
Một bên Hoa Tiểu Song chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng tỷ bày ra các tư thế nhức mắt, cố tình hắn không nhắm mắt được, nhìn được hai giây, nước mắt Hoa Tiểu Song đã trào ra, không biết là do lâu không chớp mắt hay do cảnh kia làm cho cay mắt.
Chỉ một lát, Nhạc Đông đã tìm được công tắc đường hầm, lúc này mới quay lại xé bùa trên trán Hoa Tiểu Song.
Khi lá bùa bị xé ra, Hoa Tiểu Song ngay lập tức khôi phục được khả năng hành động, vừa mới phục hồi liền ôm lấy bồn tắm lớn nôn thốc nôn tháo.
Cơn nôn này thật sự là trời đất tối tăm.
Nhạc Đông đứng bên cạnh vui vẻ cười nói: "Thế nào, đoạn kịch nóng bỏng tràn đầy xúc cảm này đẹp không?"
"Lão đại ngươi..." Nói chưa dứt lời, Hoa Tiểu Song lại nghe thấy Phượng tỷ phát ra những âm thanh kỳ quái, thế là, hắn lại không nhịn được quay đầu rồi nôn, nôn đến không còn gì nôn được, Hoa Tiểu Song lúc này mới xụi lơ một bên.
"Không chơi như vậy chứ, rồi ta bị bóng ma tâm lý thì sao, ta vẫn là trẻ con, ngươi cho ta xem loại này được hả?"
"Trẻ con hơn 260 tháng tuổi?"
"Chưa cưới thì vẫn là trẻ con!"
Nhạc Đông đã có một cái nhìn mới về sự vô liêm sỉ của Hoa Tiểu Song, hắn bẻ bẻ tay nói: "Xem ra vừa nãy vẫn chưa đủ."
"Thôi thôi thôi, ngươi muốn ta lại xem lần nữa á, ta chết ngay cho ngươi xem, ngươi thử nghĩ, nhỡ ta không thích người khác giới lại thích ngươi thì sao?"
Nhạc Đông: "..."
"Vấn đề này ta chưa hề cân nhắc tới, để ta nghĩ xem, để phòng trường hợp này, có nên giết ngươi ở đây không?"
"Lão đại, không chơi như vậy chứ, hu hu hu!"
Hoa Tiểu Song dứt khoát chịu thua, dù hắn biết Nhạc Đông chỉ nói đùa, nhưng suy đi tính lại, tội chết thì có thể tránh tội sống thì khó thoát, lại bắt mình xem cảnh nóng nữa, vậy thật sự là chán sống.
Nhạc Đông mở thông đạo ngầm, liếc nhìn Hoa Tiểu Song, nói: "Ngươi cứ ở đây đợi đi, ta vào xem, ngươi tìm chỗ nào ngủ một giấc đi, yên tâm, Phượng tỷ đang được quỷ hầu hạ sung sướng, chắc chắn không tỉnh lại trước ngày mai đâu."
"Quỷ?" Hoa Tiểu Song rùng mình một cái.
Tuy rằng hắn theo chân minh suối lão đạo ở Thiên Cơ môn lăn lộn mấy năm, nhưng hắn chỉ học xem bói, phong thủy, còn chuyện chém yêu bắt quỷ thì hắn tuyệt nhiên không có học.
Đối với Hoa Tiểu Song, biết ít càng tốt, dù sao càng dùng nhiều, tổn hại đến mệnh số cũng càng nhiều.
Hắn không giống như ngũ tệ tam khuyết, cuối cùng lại biến thành một con chó độc thân nghèo tàn phế.
Gia thế Hoa Tiểu Song tiền bạc đầy mình không thiếu, nếu không phải bị lão già minh suối kia dụ dỗ, Hoa Tiểu Song chắc chắn không học mấy thứ này.
Tự trách mình khi đó quá trẻ người non dạ, đọc nhiều tiểu thuyết, rồi hồ đồ đi theo.
Nhạc Đông quay người tiến vào đường hầm.
Hoa Tiểu Song nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát ngồi phịch xuống ghế sa lông, nhắm mắt lấy tay bịt tai lại.
Tiếng la hét ồn ào của Phượng tỷ thật khó nghe, nghe thêm chút nữa hắn sợ mình bị ám ảnh tâm lý mất.
Thôi thôi thôi, không chọc được thì trốn.
Hắn vừa mới ngồi xuống ghế đã bị vật gì đó đâm vào mông, nhấc lên xem, trong dạ dày lập tức lại trào lên một trận, nếu không phải không có gì để nôn, Hoa Tiểu Song nhất định lại ói thêm một trận.
Hắn hậm hực vứt cái đồ vật kia ra, dứt khoát chạy tới ngồi xổm trước cửa đường hầm.
Lúc này!
Nhạc Đông đã tiến vào đường hầm.
Con đường hầm này có một chút khác biệt so với đường hầm của Khôn Sa, đường hầm này là một đường thẳng, không có mật thất gì, chỉ là dường như lối vào đường hầm này có vài ngả.
Nhạc Đông không để ý những lối vào khác, cứ theo đường hầm đi về phía trước.
Trong đường hầm, đèn ánh sáng mờ ảo, Nhạc Đông đi về phía trước hai phút, đột nhiên dừng lại.
Phía trước, có một mùi hương đặc biệt!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận